Chiếc ly trong tay Hạ Nhược Tâm lại là một ly rượu đầy, ngón tay của cô lạnh buốt, đã không có bất cứ hơi ấm nào, đây đã là chén thứ ba rồi, cô có cảm giác, có phải Sở luật quá hận, nên bây giờ muốn cô uống đến chết, mà anh, thật sự hận cô như vậy sao?
Bốn năm rồi, bốn năm, cũng không làm cho anh bớt hận một tí nào.
Nỗi hận của anh cuối cùng có bao nhiêu, anh đã hủy hoại cô một lần, còn chưa đủ sao?
-Uống! - Một giọng nói thản nhiên truyền đến, không nặng nề, thậm chí là nhẹ nhàng vô cùng, nhưng mà, hạ nhược tâm lại một lần nữa biết rõ được sự tàn nhẫn, vô tình của người đàn ông này trong đó.
Cầm ly rượu lên, cô ngửa đầu, khó khăn lắm mới uống xong một ly này, sắc mặt của cô đã gần như đã trắng bệch ra, cô sẽ không say, cũng không muốn say, rõ ràng uống nhiều như vậy rượu đấy, nhưng mà, ý thức của cô lại càng ngày càng thanh tỉnh. Thậm chí, cô có thể cảm giác được mỗi một phần hận ý, mỗi sự vô tình của người đàn ông này.
Lại thêm một ly, Hạ Nhược Tâm bưng lên cái ly trong tay, đặt ở bên môi, lồng ngực không ngừng phập phồng, đôi môi run rẩy đã mất sắc đỏ, hàng mi dài thỉnh thoảng lại nhấp nháy, đáy mắt đã giấu đi quá nhiều đau khổ.
Cô không thể uống được nữa rồi, thật sự uống không trôi, nếu uống hết, không biết dạ dày của cô còn có thể chịu đựng được nữa hau không.
Ánh mắt anh nhìn chăm chăm theo cô, cô bưng chén rượu lên, hàng lông mi nhẹ rũ xuống, liên tiếp những giọt nước mắt rơi vào trong rượu, môi cô khẽ mấp máy, bàn tay cũng chợt run nhẹ.
Cô quay đầu lại, trong mông lung, cô nhìn thấy được Sở luật tay trái bưng chén rượu uống vào, so với cô, anh biểu hiện cực kỳ ưu nhã tự nhiên, giống như Đế Vương của một nước, nắm trong tay tất cả quyền sinh sát trên thế gian, mà cô chính là một nữ nô hèn kém nhất.
Sở Luật buông chén rượu trong tay xuống, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc cằm của Hạ Nhược Tâm, nhìn ngắm màu da bất bình thường của cô, trong mắt không có gì ngoại trừ sự lạnh lùng ấy.
-Cô có phải đang suy nghĩ tôi muốn đối xử với cô như thế nào không? - Giọng anh lạnh lùng truyền đến, Hạ Nhược Tâm cảm giác thân thể của mình đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua lấn át mình.
-Còn có gì khác nữa sao? - Cô đột nhiên cười thảm hại:
-Sở tiên sinh, còn có gì khác sao? Anh trước kia đối với tôi như thế nào, hiện tại cũng giống như thế, có bao nhiêu khác biệt sao? Đều là giày vò tra tấn, làm nhiều như vậy, cảm thấy vui lắm sao? - Cho tới bây giờ cô đều không có nghĩ là anh sẽ tha thứ cho cô, anh không yêu cô, mà là anh hận đấy. Nàng nhớ kĩ điều nà, bốn năm nay, không bao giờ quên.
Sở luật trong lúc đó cảm giác như ngón tay mình bỏng rát, liền thả cằm Hạ Nhược Tâm ra, anh đứng lên, nhìn xuống cười cợt, nhìn cô đang chật vật, thê lương, tất cả anh đều đang cố gắng thu hết vào mắt.
-Chắc cô cũng đã sớm biết rồi. - Anh đột nhiên khẽ cười một tiếng, cúi xuống trực tiếp túm lấy cánh ta trái của Hạ Nhược Tâm, chỉ là anh phát hiện, cô không chống cự một chút nào cả, mà bây giờ anh mới nhận ra rằng, từ đầu tới cuối, cô chỉ dùng tay phải, còn tay trái của cô không hề động đậy.
Ngón tay của anh dời lên phía trên cổ tay cô, nhưng rõ ràng cảm thấy xương cổ ta của cô, tựa hồ chiều dài có chút sai sai.
-Tại sao lại không đi chữa trị? - Ánh mắt của anh đột nhiên đỏ lên, không biết là bởi vì sao, trong giọng anh có chút tức giận và cuồng loạn.
-Tại sao không đi chữa trị ư? - Hạ Nhược Tâm nhắc lại lời anh, rút tay trái của mình về, rồi sau đó tay phải nhẹ nhàng xoa vào cánh ta trái bất lực của mình:
-Anh đã quên rồi sao? Sở tiên sinh, một người con gái không có tiền, cũng không có người nào cần đến, thì làm sao có khả năng chữa trị tay làm gì chứ? mà những thứ này không phải là điều anh muốn sao? Không phải anh muốn báo thù cho vợ mình sao, vì vậy, ánh báo được thù rồi thì anh phải hài lòng, phải sung sướng chứ? Câu nói vừa nãy của Sở tiên sinh, không phải là thừa lắm sao?