Con gái, con gái của cô, Tiểu Vũ Điểm còn đang chờ cô ở nhà!
-Cầu xin anh, thả tôi ra, buông tha cho tôi, tôi phải về nhà, tôi phải về nhà... - Cô không ngừng khóc, giãy giụa, nhưng người đàn ông phía giống như dã thú mà chiếm hữu lấy thân thể của cô, hoàn toàn không có chút nể nang.
-Về nhà, làm xong, cô có thể đi trở về. - Anh cười nhạt một tiếng, càng thêm vồ vập lấy người con gái trước mặt, trong mắt anh hiển nhiên đã không còn bình thường tỉnh táo nữa rồi, tựa hồ chỉ có người con gái này, mới có thể khiến anh thể hiện sự tàn nhẫn, mà cũng là chân thật nhất.
Anh làm sao có thể sẽ bỏ qua cho cô được, làm sao có thể.
Là anh muốn có cô,bốn năm, thời gian bốn năm, vì vậy anh nhất định phải lại một lần nữa lấy hết tất cả của cô, đợi đến lúc anh thật sự chán ghét rồi, như vậy, anh dường như cũng không còn muốn cô, cũng không muốn nhớ mặt của cô nữa.
"Tiểu Vũ Điểm" - Hạ nhược tâm duỗi hai tay, hai mắt đẫm lệ trong ánh đèn mờ, dường như trước mắt đang hiện ra hình ảnh con gái nhỏ đang rúc vào một chỗ gọi mẹ, cô cắn môi, môi đau, tim cũng đau.
-Mẹ... - Tiểu Vũ Điểm bò xuống giường, một tay ôm búp bê, vội vàng chạy tới cạnh cửa, chỉ là, cô bé đứng ở trước cửa thật lâu, vẫn không có người tiến đến, cô bé chép miệng, chạy đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài rất tối, mẹ đã nói qua mẹ sẽ trở về rất nhanh, tại sao đến bây giờ vẫn chưa về, bụng cô bé đói, thật đói.
Cô bé vuốt chiếc bụng nhỏ, quả nhiên là dẹp lép, mẹ về nhà chắc cũng sẽ đói đấy.
Cô bé vội vàng chạy về tới bên giường, đem búp bê cẩn thận đặt lên giường, sau đó kéo chăn màn phủ con búp bê.
Sau đó, Tiểu Vũ Điểm lon ton chạy vào trong phòng bếp, tìm cả buổi, mới tìm được hai bao mì tôm.
Cô bé bưng tới một cái cái ghế nhỏ, dẫm lên phía trên, lấy từ tren ngăn tủ còn cao hơn cả mình xuống hai cái bát, đặt ở một bên, sau đó suy nghĩ một chút, dùng răng cắn mở túi mì tôm, đem bánh mì bên trong cẩn thận bỏ vào trong bát, chỉ là, cô bé cắn ngón tay nhỏ của mình, không có nước mà, cô bé chạy tới xách ấm nước để trên đất, nhưng mà, ấm nước lại không chuyển động dù chỉ một chút.
Tiểu Vũ Điểm ngồi cạnh bên, hai chân ngồi xổm đều đã run lên rồi, thế nhưng ấm nước ở nguyên chỗ, cô bé cắn môi, đôi mắt tròn sáng long lanh ứa ra một ít nước mắt, cô bé đem bát bưng lên, sau đó để trên mặt đất, cẩn thận đổ nước vào, nước rất nóng, còn có hơi bay ra khiến cho Tiểu Vũ điểm không mở ra được hai mắt, lúc cảm thấy sắp được rồi, cô bé mới xách lấy ấm nước rất nặng để qua, tự thổi vào bàn tay mình một luồng gió.
Khuôn mặt tròn trịa đã nở nụ cười, tốt rồi, bây giờ tiếp tục cái khác.
Sau khi ngâm nước một chút, cô bé mới dùng bàn tay nhỏ bé của mình đem bát đặt trên mặt bàn, chỉ là từng bước đi tới, nước mắt của cô cứ như vậy mà không ngăn rơi xuống được, đi đến bên cạnh bàn, cô bé ước lượng rồi nâng mũi chân lên, đem bát để lên bàn, sau đó chùi chùi nước mắt của mình, nắm chặt bàn tay bé nhỏ đỏ ửng của mình lại.
-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau, đau lắm...
"Mẹ, mưa nhỏ điểm đau quá, đau quá..."
Cô bé không ngừng lau nước mắt, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua phòng bếp, cắn nhẹ bờ môi nhỏ nhắn rồi lại một lần nữa đi vào, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lại đem một cái khác bát bưng tới. Hai cái bát để trên bàn, kỳ thật, cô bé cũng hoàn toàn không biết phải để gia vị thả ở bên trong, còn đậy kín nắp lại mới được, cô bé cho rằng như vậy có thể ăn được rồi, liền đi đến bên giường, ôm lấy con búp bê của mình.