Sau đó, Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn hai chén mì tôm đang bốc hơi nghi ngút.
-Em à, chúng ta chờ mẹ về được không nào? Mẹ về, Tiểu Vũ điểm có thể ăn rồi. - Cô bé ôm chặt lấ búp bê, mấp máy chiếc miệng nhỏ của mình, kỳ thật cô bé rất đói rồi, nhưng mà, cô còn phải chờ đợi mẹ của cô trở về, bởi vì, cô biết rõ, cô đói bụng rồi, nhưng mẹ của mình cũng đói như vậy.
Cô bé nhẹ nhàng chớp chớp hàng lông mi dài, toàn bộ người nằm trên mặt bàn, hai cánh tay vẫn là ôm thật chặt búp bê trong ngực.
Mà đôi lông mi nhấp nhá vài cái, nhưng giọt nước mắt trên đó cuối cùng đã rơi trên mặt đất.
Sở luật mặc xong y phục của mình, từ trong túi của mình lấy ra ví tiền, thản nhiên rút một xấp tiền ném xuống trước mặt một cô gái đã bị anh hành hạ gần như đã chết trên mặt đất.
-Tiền công của cô đấy. - Anh đi ngang qua cô, lúc đi ngang cánh cửa, anh còn quay lại liếc nhìn cô rồi nói:
-Nếu như chưa chết thì hãy nhanh cút ra khỏi nhà của tôi đi, nơi đây không phải chỗ để cho loại người bẩn thỉu như cô có thể ở lại đâu.
Vô tình thốt ra một câu nói như vậy, anh nhếch đôi môi mỏng, quay người rời đi, cửa vang lên một tiếng "phịch", Hạ Nhược Tâm mới vô lực mở hai mắt ra, cô cúi đầu xuống, nhìn số tiền trên người, hai chân cô vẫn còn đau, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể là khóc không thành tiếng mà thôi.
Cô ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo cẩn thận. Ngón tay của cô nhẹ nhàng dừng lại, nhặt xấp tiền kia lên, cô không thanh cao, cũng không cần danh dự, bởi vì, cô thật sự rất cần tiền, nói cô bán thân vì tiền cũng được.
Đứng lên, cô dùng tay vịn chặt bức tường, từng bước một đi ra ngoài, anh nói cũng đúng, người đàn bà bẩn thiu như cô không xứng ở tại chỗ này, làm ô uế nhà của anh, cũng làm ô uế không khí của anh, nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn lưu lại đây cô phải về nhà nhìn con gái, nhìn Tiểu Vũ Điểm của cô.
Cô đi ra ngoài mà không quay đầu lại, thứ mà cô vứt đi không chỉ là thân thể của cô, mà còn là trái tim đã vỡ vụn từ lâu của cô. Cô từng bước một, túm chặt y phục trên người, thân thể gầy guộc lẫn toàn bộ vào trong bóng tối.
Chỉ là, cô không biết răng sau khi cô đi ra không lâu, một chiếc xe màu đen lại lần nữa dừng ở dưới lầu, sau đó từ bên trong đi ra một người đàn ông tồi tệ thở gấp, sắc mặt của anh như tối sầm, bước chân cũng rất nhanh, phịch một tiếng, anh cố hết sức đẩy cửa ra, lúc thấy bên trong không có một bóng người, anh vươn tay đập vào vách tường, thậm chí, anh còn không có cảm giác cái đau, nỗi đau đó đã xâm nhập vào trong linh hồn anh mất rồi.
Đêm khuya gió mát, Hạ Nhược Tâm trở về nơi làm việc của mình, tốp năm tốp ba khách khứa đã sớm rời đi, có lẽ lúc này sẽ có nhiều người liếc mắt nhìn bộ dạng thảm hại của cô, chắc hẳn hết thảy mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra với cô, không có người nào hỏi thăm, cũng không có ai cho cô một câu an ủi, nơi đây vốn là một nơi lạnh lẽo như vậy.
Đầu ngón tay cô lạnh buốt run rẩy thay xong bộ quần áo đơn giản, sau đó, cầm theo một chiếc túi cũ rích ra ngoài, dưới ánh đèn lờ mờ, hai vệt nước mắt cứ như vậy thi nhau tuôn trào ra, quá mức rõ ràng.
Thẩm Vi đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô, bờ môi tươi tắn có chút động đậy.
Thân thể cô ta đứng thẳng lên, hai mắt híp lại rốt cuộc cũng mở ra, hạ nhược tâm, quá khứ của cô là cái gì, tôi cũng chả muốn biết, tôi chỉ là muốn biết rõ lựa chọn của cô. Ánh mắt cô vừa nhìn lên, đã thấy trong mắt ấy là là một vòng xoay chuyển phức tạp.