Hạ Nhược Tâm đi rất nhanh, trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn đến một dáng người gầy gò không ngừng đi về phía trước, tóc của cô không ngừng phất phơ trong làn gió lạnh, sau đó rơi xuống, dưới đèn đường, chỉ có một mình cô, lúc này, bất chấp nỗi sợ hãi gì, cô cũng chỉ có một niềm lo lắng mà thôi.
Cô nghĩ đến con gái đang ở nhà, đứa con gái đang bệnh của cô.
Cuối cùng đi tới cửa nhà, thậm chí, cô còn không kịp nghỉ ngơi một chút mà run rẩy đưa ngón tay lấy từ trong túi của mình một chuỗi chìa khoá, mở cửa, bên trong có ngọn đèn yếu ớt, mà cô đứng ở cửa ra vào, trong lúc nhất thời cũng đã không biết phải lê bước chân nặng trĩu như thế nào.
Chiếc túi của cô rơi trên mặt đất, cô nhẹ nhàng vô bước chân đến bên bàn mà con gái đang nằm ở đó.
Trên mặt bàn có hai chén mì đã nguội ngắt.
Những thứ này đều là Tiểu Vũ điểm làm đấy sao? Cô xem ánh mắt mệt mỏi, thậm chí hốc mắt đều đã trở bên ửng đỏ, đau đớn không thể chịu đựng.
Thân thể cô cúi xuống, một tay ôm lấy con gái, Tiểu Vũ điểm lúc này cũng đã tỉnh lại, cô bé vươn tay dụi mắt mình, đôi môi nhỏ nhắn cong lên.
-Mẹ, Tiểu Vũ điểm làm cho mẹ và Tiểu Vũ điểm hai bát mì đấy, Tiểu Vũ Điểm chưa ăn đâu, đang chờ mẹ trở về. - Cô bé một tay ôm lấy cổ hạ nhược tâm, nói tiếp:
- Mẹ hôm nay về muộn quá, bụng Tiểu Vũ Điểm rất đói. - Cô bé dụi đầu vào cổ Hạ Nhược Tâm, dường như còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
-Mẹ biết rồi, Tiểu Vũ Điểm hôm nay thật sự rất tài giỏi. - Cô cứng nghẹn trong họng nói qua rồi ôm con gái bế lên trên giường.
-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn mì, muốn ăn mì mà Tiểu Vũ Điểm đã tự làm, còn có một chén cho mẹ nữa đấy. - Cô bé không ngừng dụi vào mắt mình, có thể đang muốn làm cho mình tỉnh táo hơn.
Nhưng mà trong chốc lát, hàng lông mi thật dài của cô bé đã bắt đầu khép hờ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh sáng chiếu đến, trắng bệch không thấy huyết sắc.
-Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói... - Cô bé đem tay ngón tay đặt ở trong miệng, hai tay lại là ôm chặt lấy con búp bê vào trong ngực.
-Lát nữa rồi có mì ăn nhé, Tiểu Vũ Điểm ngoan bây giờ ngủ một giấc đã nhé. - Hạ Nhược Tâm nhẹ nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ngồi ngắm con gái một hồi lâu mới đứng lên, đi về phía cái bàn kia, cô đem hai cái bát kia bưng vào trong phòng bếp, tựa lưng vào tường phòng bếp, bưng lên một bát mà ăn, tô mì này không có đồ gia vị, hơn nữa còn nguội ngắt mất rồi.
Nhưng mà, cô vẫn ăn, đây là Tiểu Vũ điểm đã làm cho cô mà, cô không ăn, tại sao có thể, tại sao có thể chứ?
Đã ăn xong một chén, cô bụm lấy miệng của mình, kiềm chế để không khóc, chỉ sợ làm con gái sợ, mãi đến một hồi lâu về sau, cô mới lau nước mắt trên mặt, lấy từ trong tủ chén lấy ra một cái bát, một chén mì tôm.
Từ phòng bếp cô mang một tô mì, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang ngủ, chỉ có lông mi thật dài vẫn khẽ nhấp nháy, và vẫn còn mút lấy ngón tay của mình. Con bé cũng không có thói quen cắn ngón tay,như vậy, thật là chắc hẳn con bé đã rất đói bụng.
-Tiểu Vũ Điểm, dậy ăn mì nào. - Hạ Nhược Tâm ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Tiểu Vũ Điểm điểm dụi mắt, từ trên giường bò xuống, ánh mắt vẫn còn híp hết cả lại.
-Mẹ, ăn mì...
Dùng sức mở ra cặp mắt của mình, cô bé không ngừng mở miệng rộng ra để cho Hạ Nhược Tâm bón ăn, từng miếng từng miếng rất ngoan ngoãn khiến cho lòng cô chua xót, mãi đến sau khi ăn xong một tô mì, cô bé mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Một lần nữa đặt con gái lên giường, đem búp bê đặt ở trong ngực nó, Hạ Nhược Tâm mới đứng lên, chỉ có ở thời điểm này, cô mới có thể nhớ tới bản thân, chú ý đến mình một chút.