Anh đi vào, đóng cửa lại, chỉ là hai tay vòng trước ngực nhìn người phụ nữ nằm lỳ ở trên giường, không phải là cô đang chờ anh sao? Anh cứ nhìn thật lâu như vậy, mà thật lâu, thân ảnh của cô vẫn không có tiến vào đáy mắt của anh, trong mắt của anh hắc ám quá sâu, nhưng lại không biết giấu người nào trong trí nhớ, quay người, anh đi vào trong phòng tắm, thỉnh thoảng tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Hạ Nhược Tâm mơ màng đứng lên, cô chỉ cảm giác trong không khí có một loại hơi quen thuộc vừa xa lạ, rất trầm ổn, quay người, cô nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh trở về, chỉ là, cô cũng đã không biết làm sao đối mặt vớia anh.
Muốn gặp, nhưng lại sợ nhìn thấy.
Cửa phòng tắm bị mở ra, cô theo bản năng co rụt thân thể của mình lại, thân thể hai người kề nhau, thân mật nhất, cũng là vô cùng tàn nhẫn nhất, cô nhớ chỉ có loại đau nhức bị xé nứt, còn có, sự thật cô mất đi tư cách làm mẹ.
Hơi thở nam tính bay qua, thân thể của cô càng thêm co rúc một chút.
Mà Sở Luật chỉ hơi nhíu mày, người phụ nữ này đang sợ anh.
Anh kéo tay của cô lại, đặt cô ở dưới người mình, mà thân thể của cô lại run rẩy không ngừng, co rúm lại.
"Cô không được quên thân phận của mình, chỉ cần tôi muốn, cô phải cho: " Anh dùng sức nắm chặt cô, lực đạo lớn thậm chí khiến cổ tay cô hiện dấu tím xanh, chỉ cần dùng lực một chút, sẽ bóp nát xương tay của cô.
Hạ Nhược Tâm chỉ là nghiêng nửa mặt, hơi thở nam tính phun lên mặt của cô, thậm chí, để làn da của cô hiện lên từng vệt hồng, da thịt thật mẫn cảm.
Tay của anh nhẹ nhàng lướt qua mặt người phụ nữ dưới người, một bộ dạng nhu nhược, nhìn qua vô cùng vô tội, rất đáng thương, thế nhưng ai biết bề ngoài cô như vậy, lại có trái tim xấu xa.
"Van xin anh, thả em..." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, biết rất rõ ràng không có khả năng, chỉ là cô vẫn cầu anh, không nên dùng biện pháp như vậy tổn thương cô, tra tấn cô.
Trên mặt tái nhợt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, theo khóe mắt của cô rơi xuống gối đầu.
Thê lương mà lại bất lực,
"Cô là vợ của tôi, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi muốn, cô phải cho tôi, nếu như cô không cho, như vậy tôi có thể đi tìm người khác." Sở Luật buông tay của cô ra, mà Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng mơn trớn cổ tay bị anh bóp đau, sau đó mím môi không nói, cô không muốn để cho anh đi tìm những người phụ nữ khác, bọn họ chỉ ôm nhau, buồng tim cô đều cảm giác vô cùng đau, nếu như bọn họ còn muốn phát sinh quan hệ như thế, chỉ cần tưởng tượng, lại là loại co rút đau đớn.
Anh thật sự vô cùng tàn nhẫn, cũng biết thế nào mới có thể tổn thương cô.
"Cô yêu tôi sao?" Sở Luật đột nhiên tiến lên, cầm cái cằm mảnh khảnh của Hạ Nhược Tâm, anh có thể từ trong mắt của cô nhìn thấy loại yêu đau khổ này, muốn yêu không thể yêu, hay là muốn yêu không dám yêu.
"Cô hận tôi sao?" Tay của anh lại ép tay cô lên đỉnh đầu, ở trên cao nhìn xuống người phụ nữ dưới thân, trên mặt tuấn mỹ mà lại lạnh lùng, cái gì cũng không cách nào thấy rõ.
Hận? Hạ Nhược Tuyết chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cô biết mình rất tiện, anh đã như vậy với cô, nhưng cô vẫn không có hận anh, không hận, cũng chỉ là bởi vì yêu nhiều.
"Như vậy yêu tôi sao?" Sở Luật cười lạnh một tiếng, mắt đen nhanh chóng lóe lên một ít gì, chỉ là Hạ Nhược Tâm lại bỏ lỡ.