"Đúng vậy."
Hạ Nhược Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng dùng tay mình nắm chặt lấy ngón tay nho nhỏ của con gái nói:
"Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ lớn lên như mẹ vậy đó."
"Như vậy, Tiểu Vũ Điểm sẽ đẹp như mẹ sao?"
Đôi mắt cô bé sáng lên, xinh đẹp như mẹ mình vậy.
Hạ Nhược Tâm nhéo mũi con gái một cái rồi nói:
"Con bé này, con bây giờ không xinh đẹp sao hả? Con xem, toàn bộ trong bệnh viện, đứa bé nào lại giống như con, khiến cho tất cả những cô chú đó đều yêu mến con như vậy?"
"Mẹ, đau quá a, mẹ xấu quá đi."
Tiểu Vũ Điểm cong lên miệng lên, nhưng có vẻ cô bé rất thích như vậy.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn nghe truyện xưa, muốn nghe truyện về công chúa Bạch Tuyết ạ."
Cô bé yên tĩnh nằm xuống gối đầu lên đùi mẹ mình, trên bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang truyền dịch nên không dám nghịch ngợm.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ thân thể nho nhỏ của con gái, bắt đầu kể chuyện, kỳ thật truyện cổ tích cô đã kể rất nhiều lần, con gái cô rất lạ, thứ gì thích thì sẽ mãi mãi thích, không thích thì cũng sẽ chán ghét đến cùng.
Dường như thứ con bé thích nhất là truyện cổ tích này, và cả con búp bê mà con bé yêu thích nhất đó nữa.
Lúc này, không ai biết được, Sở luật buông điện thoại trong tay xuống, cảm giác thân thể mình có chút bất lực, thẳng đến, mãi đến khi sau lưng anh áp lên một thân thể ấm áp mềm mại, bản năng anh nắm chặt tay của người con gái ấy ngang hông mình.
"Luật, anh nói xem con của chúng ta là trai hay là gái?" Lý Mạn Ni ngọt ngào nói, cô ấy đã nghe được cuộc điện thoại, a, tốt cuộc đứa con hoang kia đã có thể chết, mà Hạ Nhược Tâm kia chắc cũng không thể sống sót được.
Về sau, để cô xem, người nào còn có thể tranh giành Sở Luật với cô, tranh giành chồng của cô, Sở luật là của cô, vĩnh viễn đều là của cô, cũng chỉ có cô mới có thể đạt được cuộc sống hoàn mỹ như vậy, cứ coi như là, anh cũng không yêu cô như trong tưởng tượng đi.
Nhưng mà, hai người sẽ sống cuộc sống vợ chồng với nhau, cả đời đều là như vậy.
"Sao cũng được, trai gái gì cũng được cả." Sở Luật xoay người, để Lý Mạn Ni ngồi trên đùi mình, sau đó đặt tay trên bụng cô, nơi đây đã có một đứa bé, là đứa con của anh.
Chỉ là, không biết vì nguyên nhân gì, anh vẫn không thể có cảm giác chân thực.
"Luật, em thật là rất hạnh phúc, bởi vì, có anh và con ở bên em."
Lý Mạn Ni cười hạnh phúc, thậm chí trong lúc ngủ mơ đều cười như vậy.
Nhưng Sở Luật lại trầm mặc, cô ấy hạnh phúc, nhưng anh, cũng đang hạnh phúc sao?
Không muốn suy nghĩ nhiều chuyện này, anh ôm cô gái thật chặt trong ngực, tự nói với mình, anh bây giờ đã là một người chồng, cũng là một người bố, anh thành công trong sự nghiệp, anh hô phong hoán vũ, anh có người vợ yêu thương mình và đứa con đang mang trong bụng.
Anh còn có cái gì chưa đủ, còn có cái gì không hài lòng?
Anh đặt cằm mình trên đầu Lý Mạn Ni. Tay vẫn đang đặt trên trên bụng của cô, nhẹ nhàng vuốt.
Là con trai hay con gái.
Kỳ thật, anh muốn một đứa con gái, một cô bé giống như đứa bé kia, lớn lên sẽ rất đẹp, sẽ có hai mắt thật to, lông mi thật dài, đôi môi nhỏ nhắn đo đỏ, sẽ gọi anh là bố, sẽ để cho anh ôm, sẽ là tiểu công chúa của anh.
Chỉ là, cuộc giải phẫu ngày mai bị hủy bỏ, bệnh tình đứa bé kia chỉ có thể càng nặng thêm mà thôi.
Rồi sau đó sẽ rời khỏi thế giới này.