"Cô Hạ, là như vậy, chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng, cuộc phẫu thuật hôm nay đã bị hủy bỏ."
Toàn thân thể Hạ Nhược Tâm như bị chấn đồn, tay cầm chiếc thìa đang không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng bất lực.
"Vậy là sẽ chuyển sang ngày mai sao?"
Cô bất lực mở miệng, bàn tay vẫn đang đút cháo cho caon gái, Tiểu Vũ Điểm khó hiểu nghiêng cái đầu nhỏ, không nghe rõ bọn họ nói gì, cô bé chỉ là yên tĩnh ăn lấy những thìa cháo từ tay Hạ Nhược Tâm, từng miếng từng miếng một ăn.
"Không phải như vậy."
Vị bác sĩ khó khăn nói:
"Thật xin lỗi cô Hạ, có thể là không có cuộc giải phẫu nào nữa, bởi vì vị Sở tiên sinh kia có lí do gì đó nên hiện tại đã từ chối quyên tặng tủy, vì vậy chúng tôi không cách nào nữa tiến hành giải phẫu được nữa."
Bác sĩ đối mặt với ánh mắt trong sáng của Tiểu Vũ Điểm, hết sức không đành lòng, nhưng mà, anh cũng đành bất lực.
"Cô cứ chăm sóc tốt cho cô bé đi, con bé muốn gì thì cô cứ mua cho nó, dù sao đứa nhỏ này..."
Hạ Nhược Tâm đã hiểu được câu nói của anh ta, ý của anh là, Tiểu Vũ Điểm của cô đã nhận án tử hình rồi.
"Mẹ..."
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm đặt trên mặt Hạ Nhược Tâm, đôi môi nhỏ nhắn thổi thổi vào mắt cô:
"Mắt mẹ bị đau ạ, để Tiểu Vũ Điểm thổi cho nhé?"
Cô bé không ngừng thổi vào đôi mắt ngấn nước của cô, cô bé tưởng rằng mắt mẹ mình đau, nhưng kỳ thật, cô bé không biết đó là mẹ mình đang khóc, chú không phải là đau mắt.
"Lại ăn một miếng nào."
Hạ Nhược Tâm không bận tâm đến nước mắt đang chảy, chỉ tiếp tục đút cháo cho con gái, nhất định phải ăn no a, Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho con.
Tha thứ cho mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, để con chịu nhiều đau khổ như vậy, cho tới bây giờ đều chưa có ngày nào tốt đẹp, mẹ cho con chữa trị thế này cũng không có tác dụng, bệnh cũng không khỏi được.
Tiểu Vũ Điểm đã ăn xong bát cháo gạo, Hạ Nhược Tâm pha cho con gái một bình sữa nóng, đôi tay Tiểu Vũ Điểm cầm bình sữa, uống một cách cực kì không tình nguyện, cô bé là một đứa trẻ đã lớn, không phải là tiểu bảo bảo nên không bú sữa mẹ nữa.
Nhưng mà, mẹ nói bú sữa mẹ vô ích cho nên cô bé mới chịu uống, cô bé không được tự nhiên tựa vào trong ngực Hạ Nhược Tâm, cầm lấy bình sữa dùng sức uống vào.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ phải ra ngoài một lát, con ở đây nhớ nghe lời mấy cô nhé."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mặt con gái, vẫn là nụ cười dịu dàng, chỉ là không có người nào thấy được, trong mắt cô vô cùng thê lương, gần đến như tuyệt vọng.
"Được ạ, Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ về, cũng sẽ nghe lời mấy cô chú ạ."
Tiểu Vũ Điểm vỗ ngực cam đoan, cô bé là đứa trẻ ngoan nhất, đương nhiên phải nghe theo lời mẹ rồi.
"Ngoan lắm."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hôn lên mặt con gái rồi đứng lên.
Cô muốn đi tìm Sở Luật, xin anh cứu lấy Tiểu Vũ Điểm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm không chỉ là con gái của cô, mà cũng là con gái của anh.
Dù là, Sở Luật sau này có cướp đi Tiểu Vũ Điểm đi nữa cô cũng không muốn quan tâm, cô chỉ cần con gái cô còn sống, khỏe mạnh là được rồi.
Cô đứng lên, sửa sang lại áo quần một chút rồi ra khỏi bệnh viện bên ngoài rất tối, cũng rất tĩnh lặng, có lẽ sẽ nhanh chóng có một trận bão táp.