Sắc mặt Sở Luật càng thêm nặng nề nói:
"Tôi có cứu đứa bé kia hay không liên quan gì đến cô, tôi muốn cứu thì cứu, không cứu thì không cứu, đâu cần cô phải nói, cô nghĩ cô là ai, cô còn là vợ của tôi sao? Vợ của tôi đang ở đây, không phải là người vì tiền mà bán thân như cô."
Cho đến bây giờ anh chưa bao giờ nói chuyện nể nang với cô, anh đối với Hạ Nhược Tâm mà nói, chỉ có tuyệt tình mà thôi.
Hạ Nhược Tâm mặt trắng bệch nói:
"Tôi chưa bao giờ muốn sẽ làm vợ anh, tôi chỉ muốn cầu xin anh hãy cứu đứa bé kia."
Giọng cô xuyên qua làn mưa, cảm giác như trong lòng đang vỡ vụn.
Đức bé mới ba tuổi, con bé còn chưa biết gì, tại sao anh không cứu con bé, tại sao?
"Luật, không muốn."
Cảm thấy Sở Luật đang vô cùng căng thẳng, Lý Mạn Ni ôm chặt lấy eo của anh, chỉ sợ sau một lúc Hạ Nhược Tâm lại nói ra điều gì:
"Không muốn, em sợ."
Sở Luật đưa tay vỗ vai Lý Mạn Ni đang trong ngực mình, lúc này, trong đầu anh cực kì hỗn loạn, có lẽ trong lòng anh vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Hiện tại anh đang suy nghĩ rằng, tại sao Hạ Nhược Tâm lại để tâm đến đứa bé kia như vậy, đứa bé ấy liên quan gì đến cô ấy đâu.
"Luật, em cảm thấy không thoải mái, em lạnh quá."
Lý Mạn Ni ôm thật chặt eo Sở Luật không ngừng nói.
"Được, chúng ta về."
Sở Luật không thèm nhìn Hạ Nhược Tâm, anh hạ cây ô xuống, ôm Lý Mạn Ni trong ngực nói "Chúng ta về".
Giọng của anh vô cùng lo lắng, biết rõ cô ta hiện tại không thể bị kích động, bây giờ trong lòng của anh chỉ có một người là Lý Mạn Ni, đương nhiên còn có đứa con của anh chưa sinh ra nữa.
Anh có chút khẩn trương đổi phương hướng, đằng sau chính là bệnh viện.
Lý Mạn Ni lo lắng xen chút sợ hãi:
"Không muốn, Luật, em không đi bệnh viện đâu, em phải về nhà, em phải về nhà, em không muốn thấy cô gái kia, em không muốn."
Lý Mạn Ni túm chặt lấy áo Sở Luật, đôi mắt như chực trào nước mắt, cô không ngừng rụt lại thân thể của mình, hiển nhiên là đang cực kì hoảng sợ.
"Được, chúng ta về nhà."
Sở Luật ôm lấy Lý Mạn Ni đi về phía xe, cảm giác được trên thân thể là một lực không thể nào thoát khỏi.
Rồi sau đó, hắn quay đầu lại, đôi mắt âm u lạnh lùng nheo mắt nhìn Hạ Nhược Tâm, vợ anh hiện tại rất không thoải mái, anh không có thời gian để chơi trò chơi đó đâu.
"Sở Luật, tôi xin anh hãy cứu con bé, bởi vì nó là..."
Hạ Nhược Tâm túm lấy áo Sở Luật, bàn tay cô có bất lực đi nữa cũng nắm thật chặc không buông.
Không buông, có chết cũng không thể buông...
Cô còn chưa nói hết đã bị Lý Mạn Ni cắt ngang:
"Luật, em muốn về nhà, em muốn về nhà..."
Giọng cô có chút sợ hãi cũng có chút bị đả kích, cứ như vậy thì cô sẽ gục ngã mất, lúc này, trong mắt Sở Luật chỉ có cô ấy, lỗ tai cũng chỉ nghe được giọng cô ta mà thôi.
"Không phải sợ, anh đưa em về."
Anh ôm thật chặt Lý Mạn Ni, trong lòng đầy khắc khoải, bỏ rơi cô gái phía sau, Hạ Nhược Tâm yếu thế, bị anh đẩy ngã trên mặt đất, toàn thân đều dính bùn đất, khuôn mặt cũng trở nên lem luốc, hoàn toàn không thể nhìn ra được tướng mạo nữa rồi.