"Tiểu Vũ Điểm không ngoan rồi, con xem bây giờ Thái Dương công công đều đã chiếu nắng xuống mông con rồi kìa, còn không mau ngồi dậy, không phải là đứa trẻ ngoan rồi đấy nhé."
Tay của cô đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thỉnh thoảng vỗ nhẹ lấy.
"Còn không ngồi dậy, mẹ thật sự muốn ăn bánh của con rồi đấy nhé."
Cô vẫn đang nói, thế nhưng Tiểu Vũ Điểm không hề động đậy, thậm chí ngay cả lông mi cô bé còn không khẽ rung một chút.
Giống như vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại vậy.
Hộ sĩ lần lượt đi đến, lúc mọi người nhìn thấy đứa bé không động đậy trong tay Hạ Nhược Tâm, bọn họ xoay người đi, không đành lòng quay lại nhìn.
Đứa bé kia, Tiểu Vũ Điểm đáng yêu xinh đẹp kia, cô bé đã...
"Tiểu Vũ Điểm, con thật không nghe lời a, mẹ thật muốn đánh vào mông con rồi đấy nhé."
Tay của cô đặt trên mông con gái, nhưng rồi cuối cùng lại nở nụ cười nói:
"Con xem, mẹ làm sao có thể gặp đánh con được, con là đứa trẻ ngoan nhất mà."
Cô vẫn đang cười, nhưng nước mắt đã không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô bé, cô không tin mình đã mất đi con gái, không tin Tiểu Vũ Điểm của cô đã chết.
"Ngoan, Tiểu Vũ Điểm, mở to mắt nhìn mẹ nào?"
Cô lấy tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thỉnh thoảng gọi tên con.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ làm sao có thể không có con được? Không phải con đã nói, thích nhất mẹ, yêu nhất mẹ đó sao? Sao bây giờ con không thèm nhìn mẹ, con xem, con cũng làm cho mẹ đau mắt rồi đây này."
Cô đong đưa thân thể nho nhỏ của con gái, muốn làm con gái cử động, chỉ là, đứa bé trong lòng cô dường như thật sự đã không còn một chút sinh lực nào nữa.
Bác sĩ không đành lòng tiến lại gần, một lần nữa vươn tay ra nói:
"Cô Hạ, giao Tiểu Vũ Điểm cho tôi được không nào? Cô xem cô ôm cũng mệt rồi đấy."
Hạ Nhược Tâm lắc đầu:
"Không cho, tôi sẽ không để cho các người cướp đi con gái của tôi đâu, con bé là của tôi, là của tôi, con bé chỉ có mẹ nó thôi."
Hạ Nhược Tâm tránh lấy tay của bác sĩ, sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm đứng lên, dùng thân thể lách qua bác sĩ và mấy người hộ sĩ, ôm Tiểu Vũ Điểm chạy ra ngoài, cô sẽ không để cho bọn họ đụng đến con gái cô đâu, tuyệt đối sẽ không.
"Nhanh lên đuổi theo cô ấy đi, có thể cô ấy sẽ làm bản thân bị thương, cũng có thể làm người khác bị thương đấy."
Vị bác sĩ vội vàng hô to, cô gái này đã bị dồn ép hóa điên rồi, cô không thể chấp nhận sự thật là con gái đã ra đi, hiện tại cô điên rồi, điên thật rồi.
Hạ Nhược Tâm không ngừng chạy trong bệnh viện, mãi đến khi chạy qua một căn phòng không có người mới đi vào, đóng cửa lại thât chặt, cô ngồi dưới đất, dùng phần lưng của mình chống đỡ lấy cửa.
"Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho bất kì ai làm hại con đâu."
Cô ôm thật chặt thân thể con gái trong lòng, không muốn nghe những tiếng gọi bên ngoài cửa.
"Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, bọn họ đều là đồ khốn nạn, bọn họ sẽ nhanh chóng đi khỏi thôi, con xem, mẹ ở đây, có phải con đang mệt không, mẹ ôm con đi ngủ có được không nào?"
Cô ôm con gái đứng lên, thân thể lung lay một chút, cô vội vàng lấy tay khởi động thân thể của mình, cho dù là lưng cô chống đỡ cánh cửa lan can rất đau nhưng cô không thèm để ý bản thân, bởi vì cô không cảm thấy đau, lòng của cô chết lặng, thân thể của nàng cũng đang chết lặng đấy.
Cô đặt Tiểu Vũ Điểm lên trên giường bên cạnh, sau đó dùng chăn phủ lên người con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, nói với mẹ, bây giờ còn lạnh không? Mẹ lấy thêm chăn cho con nhé?"
Nói rồi, cô lấy thêm một tấm chăn đắp lên người Tiểu Vũ Điểm, tay đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút hơi ấm của cô bé, không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.