"Mẹ..."
Cô bé lại kêu lên, thân thể cô bé đau quá, mẹ đừng ôm như vậy nữa, hơn nữa còn rất nóng. Tấm chăn phủ gần đến đầu cô bé rồi.
"Tiểu Vũ Điểm!"
Hạ Nhược Tâm vội vàng kéo tấm chăn trên người cô bé ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, Tiểu Vũ Điểm lại tiếp tục gọi một tiếng:
"Mẹ..."
Tiểu Vũ Điểm tuy rằng không biết rõ mẹ mình đang làm cái gì, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gọi.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn ăn bánh ngọt!"
Cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy Hạ Nhược Tâm, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực cô.
"Được, mẹ đưa con đi ăn bánh ngọt!"
Cô ôm lấy con gái, thân thể hơi loạng choạng một chút, kỳ thật bây giờ cô không còn một chút sức lực nào ôm lấy con gái, bác sĩ thấy vậy liền đưa tay ra:
"Để tôi bế cho, cô Hạ, chắc cô mệt rồi."
Hạ Nhược Tâm vẫn cố chấp lắc đầu:
"Không cần đâu, để tôi. Tôi thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng rồi."
Cô cảm thấy có lỗi nói, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh, cô bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ là, sắc mặt vị bác sĩ hết sức trầm tư, tuy rằng đứa bé không gặp chuyện gì, nhưng cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ không có việc gì, chuyện như vậy, sớm muộn còn có thể phát sinh lần nữa một lần, mà tình cảnh của hai mẹ con cô, thật là làm cho người ta phải lo lắng.
Hạ Nhược Tâm cẩn thận đưa con gái trở về phòng bệnh, sau khi cẩn thận đặt con gái xuống giường, cô cầm lên một chiếc bánh ngọt, bắt đầu cẩn thận đút vào trong miệng con gái.
"Ăn ngon không, ăn rồi mẹ lại mua tiếp cho con."
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái nói:
"Ăn ngon."
Giọng nói lanh lợi của cô bé khiến trái tim Hạ Nhược Tâm như thắt lại, Tiểu Vũ Điểm cúi đầu xuống, ôm lấy con búp bê từ bên cạnh.
Hạ Nhược Tâm lại đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, mà trên mặt cô bé rút cuộc cũng đã có chút hơi ấm rồi.
"Tiểu Vũ Điểm không được dọa mẹ nữa đâu đấy, con như vậy làm mẹ sợ hết hồn."
Mà giọng của cô cũng không thốt ra được, bởi vì, Tiểu Vũ Điểm quá nhỏ, thật sự quá nhỏ, cô bé căn bản cũng không biết rõ chuỵen gì vừa mới xảy ra, con bé bây giờ đã ăn xong bánh ngọt, chỉ là yên tĩnh ngồi ở trên giường chơi với búp bê của mình.
Chỉ cần có búp bê ở đây, một mình con bé cũng sẽ rất vui vẻ rồi.
Ánh sáng bên ngoài đã chiếu vào thân thể vẫn đang run rẩy của Hạ Nhược Tâm, ấn đường cô nhăn lại vẫn chưa thể thả lỏng ra được, mà trong ánh mắt của cô cũng vẫn là màu đỏ au.
Trong phòng bệnh, bác sĩ chủ trị của Tiểu Vũ Điểm buông hồ sơ ca bệnh trong tay xuống, thân thể cô bé ngày càng yếu đi, như vậy, căn bản là không còn kiên trì được mấy ngày nữa, lần này là may mắn của bọn họ, nhưng lần tiếp theo, nhận thức có thể khiến cho cô bé tỉnh lại hay không
Có lẽ, lần tiếp theo chỉ có thể là một thi thể nhỏ bé lạnh lẽo.
Anh lại là cầm ca bệnh lên, lật xem vài trang, sau đó nặng nề thở dài một hơi, hoàn toàn không có cách nào khác, trừ khi cấy ghép tủy thích hợp, nếu không, cho dù thuốc tốt đến mấy cũng sẽ không có tác dụng đối với cô bé.
Hơn nữa, sử dụng một số lượng lớn thuốc cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể cô bé, bởi vì đứa trẻ này thật còn quá nhỏ.
Anh nhắm đôi mắt lại, lần đầu tiên anh thấy khó xử như vậy, bởi vì, chính anh cũng rất thích đứa bé ấy, nếu như cô bé có chết thật rồi, anh nhất định cũng sẽ rất đau lòng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tay anh bóp lấy trán, có chút bất lực cầm điện thoại lên.
"Alo, chào anh."
Giọng nói cũng hết sức mệt mỏi.
Chỉ là, một lát sau sau đó, anh vội vàng đứng lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng.