"Anh nói thật chứ, anh thật sự đồng ý rồi sao?"
Anh bác sĩ rốt cuộc nở nụ cười:
"Thật là tốt quá, thật tốt quá, cám ơn anh, cám ơn anh..."
Anh cảm giác mình cảm động đến sắp khóc, thực sự, anh không thấy khóe mắt mình đã tuôn ra dòng nước mắt nóng hổi, anh không phải là đau lòng, mà chảy nước mắt vì quá vui mừng, cũng là do quá kích động.
Buông điện thoại trong tay, anh vội vàng đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm đang dạy chữ cho con gái, mặc dù cô bé mới có ba tuổi nhưng đã biết được rất nhiều chữ rồi, mặc dù không được đi học, nhưng mà, từng chữ một cô bé đều đã được Hạ Nhược Tâm dạy cho.
Tiểu Vũ Điểm cực thông minh, cô bé học vô cùng nhanh.
"Nào, viết tên Tiểu Vũ Điểm lên đây xem."
Hạ Nhược Tâm đặt bút trong tay Tiểu Vũ Điểm, tên của con cô đã sớm đã dạy rồi.
"Để mẹ kiểm tra chút xem nào, chắc con chưa quên đâu nhỉ?"
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng nâng chiếc càm nhỏ lên nói:
"Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cực kỳ nghiêm túc, bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bút từ Hạ Nhược Tâm, viết tên của mình lên một góc giấy.
Mỗi một nét, mỗi một chấm, đều viết hết sức nghiêm túc, tuy rằng viết không đẹp lắm, nhưng mà nét bút ngay ngắn kia, đúng là ba chữ Tiểu Vũ Điểm.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm họ gì ạ? Mẹ họ Hạ, cô hộ sĩ họ Trần, vậy Tiểu Vũ Điểm họ gì?"
Cô bé ngây ngô nghiêng đầu, có chút không rõ mình rốt cuộc họ gì.
"Con đương nhiên là giống họ mẹ rồi, con chính là Hạ Tiểu Vũ Điểm đấy."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng véo chiếc mũi nhỏ của con gái, mà bây giờ cô mới phát hiện ra được một việc, dường như, con gái cô còn chưa co một cái tên, cô cứ gọi con bé là Tiểu Vũ Điểm như vậy, cũng đã quên mất cô bé cũng cần đến một cái tên, đúng rồi, trong hộ khẩu con bé viết cái gì, hình như, con gái cô còn chưa có tên trong hộ khẩu.
Trời, cô đập trán, cô thật đúng là một người mẹ vô tâm.
"Tiểu Vũ Điểm rất thích tên đó."
Cô bé lại cầm quyển vở nhỏ trong tay, viết thêm trước tên mình một chữ "Hạ", bởi vì nét chữ nhiều hơn một chút nên khiến cô bé ghi có chút chật vật hơn.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm viết xong rồi."
Cô bé đem cái tên mà mình đã viết được đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm như hiến vật quý, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vui vẻ.
"Mẹ nhìn xem."
Hạ Nhược Tâm cẩn thận nhìn cái tên mà con gái đã viết, cô bé còn nhớ rất kĩ chữ Hạ này, thật sự là ngoài tưởng tượng của cô, cô vẫn biết rằng con gái mình rất thông minh, nhưng thật không ngờ, Tiểu Vũ Điểm còn thông minh hơn cô nghĩ.
Có lẽ, con gái cô là một tiểu thiên tài rồi đây.
Cô nhẹ nhàng xoa chiếc đầu trọc nho nhỏ của con gái, thật sự là một đứa trẻ rất đáng yêu, khiến cho cô không thể nào ngừng yêu con bé được.
"Cô Hạ."
Bác sĩ tiến nhanh đến, người còn chưa tới đã nghe được giọng nói rằng:
"Tôi muốn báo cho cô một tin tốt!"
Trong giọng bác sĩ có chút hưng phấn không nói lên lời, trái tim Hạ Nhược Tâm bây giờ đã giống như vùng biển chết, hiện tại, cô còn có thể nghe được tin tốt đến mức nào đây.
"Là như vậy, Cô Hạ, Tiểu Vũ Điểm được cứu rồi, con bé có thể mổ rồi."