Bác sĩ cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng đã được thả lỏng, rút cuộc đã đến, đã gấp gáp lắm rồi.
"Tôi muốn gặp đứa bé một chút có được không?"
Người đàn ông nhíu mày yêu cầu.
"Được, mời đi theo tôi, vừa lúc cô bé mới tỉnh dậy." Bác sĩ xoay người qua mời.
"Ừ."
Người đàn ông gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước theo sau đi đến chỗ đứa bé ấy. Nếu như không phải tin tức truyền chậm thì anh cũng đã sớm đến, chỉ là một đứa bé ba tuổi, chắc là đã vất vả lắm.
Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đẩy ra, Tiểu Vũ Điểm vẫn đang chơi với búp bê của mình, chỉ cần có búp bê, cô bé sẽ không chú ý đến điều gì khác.
Người đàn ông chăm chú nhìn chiếc đầu trọc của cô bé, sau đó lại ngắm hàng lông mi dài, đôi mắt to trong veo như nước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi trông thấy, và một chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu nữa.
Con ngươi của anh đột nhiên co lại, thế nào lại là cô bé đó được.
"Tiểu Vũ Điểm?" Người đàn ông thốt ra cái tên ấy.
Nghe được giọng nói lạ, Tiểu Vũ Điểm mới ngẩng đầu lên, vừa thấy người đàn ông đứng ở cửa, hành động tiếp theo của cô bé khiến cho bác sĩ vô cùng bất ngờ, cô bé dang đôi tay ra nói:
"Chú, ôm một cái nào."
Âm thanh hơi thở như trẻ em đang bú vậy, đặc biệt êm tai.
Bác sĩ há hốc mồm ngạc nhiên, có chút không thể không suy nghĩ đấy, đứa nhỏ này từ trước cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động ôm lấy người khác, chỉ có người khác ôm lấy cô bé mà thôi, tại sao cô bé lại nhiệt tình với vị Cao tiên sinh này như vậy?
Người đàn ông nhanh chóng đi đến giường bệnh, ôm lấy thân thể Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng.
Tiểu Vũ Điểm túm chặt lấy áo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào.
"Cô bé, còn nhớ chú sao?"
Người đàn ông đặt tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm, cảm nhận được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé càng gầy hơn, hầu như khác hẳn với cô bé mà trước đó anh đã gặp.
Làn da cũng càng thêm trắng bệch, khuôn mặt vốn chỉ nhỏ nhắn như quả táo, bây giờ cũng chỉ còn nhỏ xíu.
"Còn nhớ ạ, Tiểu Vũ Điểm không quên đâu ạ."
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm ngẩng lên, trí nhớ của cô bé rất tốt, nằm trong ngực chú rất ấm áp, cảm giác giống như bố mà người ta thường hay nói vậy.
"Thật là một đứa trẻ thông minh."
Người đàn ông vuốt đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, tóc rụng hết cũng là điều dễ hiểu, nhưng mà cô bé vẫn rất đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm vội vàng dùng hai tay bưng kín đầu, thân thể càng thêm co rút vào trong ngực anh.
"Chú ơi, có phải bây giờ Tiểu Vũ Điểm rất xấu không?"
Cô bé ngước lên mở to đôi mắt trong veo, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hỏi người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm rồi nói:
"Ai nói đấy, Tiểu Vũ Điểm vẫn rất đáng yêu đấy."
Anh lại xoa xoa đầu cô bé, ôm chặt cô bé hơn một tí.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ con đâu?"
Cô gái ấy đi đâu rồi, những ngày qua cô sống thế nào, anh đều không thể tưởng tượng đến.
"Mẹ đi kiếm tiền cho Tiểu Vũ Điểm chữa bệnh rồi ạ."
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đã sớm không còn là bảo bối không hiểu chuyện nữa rồi, tuy rằng cô bé vẫn là bảo bối của mẹ mình, nhưng mà cô bé lại hiểu chuyện hơn tuổi tác rất nhiều.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm lại nắm chặt lấy áo quần của người đàn ông rồi nói:
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm sợ lắm, cũng rất đau nữa."
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm siết chặt, ngón tay nhỏ càng thêm gầy guộc khiến cho người đàn ông không khỏi đau lòng.