"Chú biết rồi, sẽ nhanh hết đau thôi, có chú ở đây rồi, không phải sợ."
Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé, thương yêu an ủi đứa bé đã phải chịu quá nhiều đau khổ trong lòng.
Anh hiểu được căn bệnh này ảnh hưởng đến một đứa bé như thế nào, nhìn đầu của cô bé sẽ hiểu, không ngừng trị bệnh bằng hoá chất khiến cho thân thể cô bé đã gần kiệt quệ rồi.
Nếu như không phải anh trở về thì với thân thê như vậy, cô bé chắc chắn không còn khả năng sống sót, phải đến nơi này, trong lòng anh chính là một nỗi sợ hãi.
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai có thể cam lòng đây.
Nhất là cô gái ấy, cô nhất định đã phải chịu đựng nỗi đau khổ mà anh không thẻ tưởng tượng ra được.
Lúc Hạ Nhược Tâm quay trở lại, đúng lúc gặp bác sĩ đang đứng ở cửa, anh ấy không đi vào sao? Gần đây cô không làm việc ở chỗ đó nữa, nhưng xem ra cô phải đi một lần nữa, bởi vì cô biết rõ chi phí cho ca giải phẫu tuyệt đối không rẻ, cũng may, cô bây giờ còn có thể nợ được, còn có thể nghĩ cách kiếm tiền trả lại.
Cô cũng đứng ở cửa ra vào, nhưng đột nhiên bất ngờ khi nhìn thấy một người đàn ông ôm con gái của cô, mà Tiểu Vũ Điểm lại ngoan ngoãn nằm trong lòng người đàn ông xa lạ ấy.
"Tiểu Vũ Điểm."
Cô gọi tên con, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.
Một khuôn mặt quyến rũ lọt vào ánh mắt cô, thân thể của cô có chút lảo đảo.
Môi cô cũng run lên bần bật, là anh ấy, là anh ấy...
Cao Dật. Là bác sĩ mà cô đã gặp hai lần, mà sao anh ấy lại ở chỗ này?
"Đã lâu không gặp, cô Hạ."
Đôi môi Cao Dật hơi nhếch lên, chỉ là đang quan sát Hạ Nhược Tâm, đồng thời, sắc mặt khẽ trầm lại, cô không khỏe, cô quả là không được khỏe. Màu da trắng nhợt nhạt như vậy, trắng hơn quá khứ rất nhiều, So với Tiểu Vũ Điểm, dáng vẻ của cô còn giống người bệnh nhiều hơn.
Vị bác sĩ lúc này mới hiểu rõ, thì ra mọi người đều quen biết nhau, nếu như vậy thật tốt quá, hèn gì Tiểu Vũ Điểm lại thân mật với anh ấy như vậy, như vậy thật sự tốt rồi, xem ra lần này Tiểu Vũ Điểm thật sự được cứu rồi.
"Cô Hạ, vị Cao tiên sinh này chính là người hiến tủy cho Tiểu Vũ Điểm, hai người cứ thoải mái, tôi cũng không quấy rầy nữa."
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Hạ Nhược Tâm đi từ từ tới gần, đứng ở bên cạnh giường bệnh, người đàn ông mà cô đã lãng quên từ lâu, anh thực sự nguyện ý cứu con gái của cô sao?
"Cứu.. cứu con bé, được không, hãy cứu nó."
Hạ Nhược Tâm đứng trước mặt Cao Dật, đôi mắt đỏ au, lúc này tuôn trào ra quá nhiều nước mắt.
Xin đừng bỏ mặc không cứu con gái của cô, con bé còn nhỏ lắm, còn chưa hiểu chuyện gì cả.
Cao Dật thở dài một hơi, anh nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng đặt lên giường, sau đó mới đứng lên.
Anh duỗi ra tay của mình, đặt ở trên mặt Hạ Nhược Tâm nói:
"Đừng lo, con bé sẽ không có chuyện gì đâu, tôi sẽ cứu, nhất định sẽ cứu."
Ngón tay của anh hơi di chuyển đặt dưới đôi mắt của cô, đột nhiên, anh có cảm giác mình trái tim mình rất lạ, có chút đau đớn, cũng có chua xót, trong lòng thì bị tàn nhẫn kéo căng như dây cung, đến bây giờ vẫn mơ hồ đau đớn.
Nước mắt của người con gái này làm cho anh cảm động, cũng làm cho trái tim anh đau thắt.
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh."
Hạ Nhược Tâm càng khóc càng thêm thương tâm, tựa hồ khóc mà không chút kiêng dè gì, nàng đã không thể nào nghĩ được rằng, con gái cô thật sự còn cứu được, thật vậy chăng?