"Rồi, đừng lui nữa, em còn lui nữa là đổ sofa luôn đó." Cao Dật nửa thật nửa đùa, sau đó anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, nghiêm túc nhìn cô.
"Nhược Tâm, anh lớn lên ở nơi này, em cũng thấy rồi đấy, một mình anh không thể ở hết nhiều phòng như vậy."
Hạ Nhược Tâm trầm mặc, sau đó lắc đầu, "Em không muốn nợ anh quá nhiều, anh đã giúp em rất nhiều lần rồi." cô rũ mắt, tuy rằng anh không thích cô treo câu cảm ơn lên miệng, nhưng cô vẫn thấy bứt rứt không chịu nổi.
Cao Dật than một tiếng, đặt tay lên tay cô, khiến cô ngẩng đầu, "Anh không cần em trả nợ gì cả, em không m phát hiện sao? Hai người cũng khiến anh vui sướng không ít, anh cũng là con người, cũng sẽ cảm thấy cô đơn."
"Nhược Tâm, tin tưởng anh, anh không có ý gì cả, em và Tiểu Vũ Điểm ở nơi này tốt hơn căn nhà kia rất nhiều, em quên mất rồi à, anh là một bác sĩ, Tiểu Vũ Điểm vừa mới khoẻ lại, cần được chăm sóc chu đáo, em còn muốn để con lại sống ở bệnh viện sao?"
Nhắc đến Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm trong lòng chợt giãy giụa, quả nhiên, Tiểu Vũ Điểm chính là sự uy hiếp lớn nhất của cô, chỉ cần nhắc tới Tiểu Vũ Điểm, dường như cô không còn cách nào phản kháng.
Thật sự, con gái cô không thể chịu khổ được nữa, nếu còn nữa, thật sự không biết con có chấp nhận được không.
Nhìn thấy sự mềm lòng của cô, Cao Dật tiếp tục mở miệng, "Em cũng đâu phải ở không chỗ này, em phải dọn dẹp phòng cho anh, còn phải nấu cho anh ba bữa một ngày, như vậy anh m không bị mệt, hơn nữa không cần phải trả lương cho em, em nói như vậy, có phải anh được lời hay không?"
Cao Dật cười, nhưng nụ cười phá lệ đường hoàng, Hạ Nhược Tâm lúc này thật sự bị lung lay, lúc cô còn đang suy nghĩ, không phát hiện Cao Dật cong môi, có ý đồ khác.
Cuối cùng, Hạ Nhược Tâm nghĩ một hồi, đồng ý với anh, chuẩn bị ở lại, đương nhiên, cô còn không quên cam đoan, "Anh có thể yên tâm, em sẽ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp cho anh." chỉ là dọn phòng thôi mà, cô rất lành nghề, đến nấu ăn cũng không sợ, tuy rằng không quá ngon, nhưng cũng có thể ăn.
"Được rồi, cứ như vậy đi." Cao Dật đứng lên, vừa lúc cảnh cửa bị đẩy ra, một thân hình bé nhỏ đứng ở nơi đó.
"Tiểu Vũ Điểm, dậy rồi sao không ra, con đang nhìn cái gì?"
Anh vừa nói xong, cửa bị đẩy ra, không cần nhìn cái tay nho nhỏ kia, chính là lực đạo rất lớn, phịch một tiếng, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới phát hiện mình đang làm cái gì, chớp mắt, một tay ôm búp bê, chạy lên ôm lấy chân Cao Dật, "Con xin lỗi, chú, Tiểu Vũ Điểm dùng một chút sức lực thôi."
Cao Dật khom lưng bế bé lên, "Nhóc con này, mới đó mà chỉ có một chút sức lực, nếu dùng hết sức lực, có phải là con muốn đánh sập luôn nhà chú, để chú ngủ ngoài đường đúng không?"
Anh nhéo mũi Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm ngượng ngùng cọ mặt trong ngực anh, đúng là bé có cố ý đâu.
Hạ Nhược Tâm đỡ trán, cảm giác có chút đau, không phải cô sinh ra một đứa con thô lỗ đó chứ.
"Nhược Tâm, có phải em nên đi chuẩn bị bữa tối rồi hay không, em xem anh với bé đói bụng rồi." Tiểu Vũ Điểm cũng sờ lên bụng, vô cùng ấm ức, "Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm cũng đói bụng a." nói xong, cái bụng bé còn phối hợp kêu rột rột mấy tiếng.