Đỗ Tĩnh Đường xách một đống đồ, nặng chết anh rồi, nhưng mà, cũng hết cách, ai bảo anh họ vừa về, công ti có một đống chuyện cần nhờ anh ấy giúp.
Việc nhỏ thì Đỗ Tĩnh Đường anh có thể tự giải quyết được, nhưng nếu là đại sự thì anh bất lực rồi.
Đã không có Sở Luật, Sở Thị cũng không thể đi lên, hơn nữa lại chỉ là tạm thời, nếu anh ấy biến mất mấy năm, không ngã mới là lạ.
Anh mím môi, suýt nữa thì làm loạn lên với anh họ, bất quá, cuối cùng ngẫm lại, ai cũng có chỗ dựa của mình, anh chẳng có gì để mà oán trách cả, rốt cuộc người khác cũng chẳng phải anh.
Anh họ làm như thế, cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Mà nói thật, đối với Lý Mạn Ni, anh bắt đầu không thích, thậm chí là thấy ghét, anh có cảm giác cô ta quá mức giả tạo, nếu không phải do cô ta thì đứa bé ở bệnh viện kia có lẽ vẫn còn sống.
Nhưng giờ, nói gì thì cũng chẳng có tác dụng nữa rồi.
Anh cúi đầu, tự dưng lại thấy một khuôn mặt nhỏ vô cùng quen thuộc.
Không thể nào, là bé sao? Anh muốn dụi mắt nhìn cho kỹ, nhưng tay lại đang phải cầm một đống đồ.
Anh vội vàng chạy lên, như sợ sẽ không còn được gặp lại đứa trẻ đáng yêu kia nữa.
"Tiểu Vũ Điểm......" anh đứng giữa siêu thị hét lên, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến thân phận của mình, thân phận là cái gì, không thấy được bóng người, như vậy còn không phải là vô dụng sao?
"Dạ?" Tiểu Vũ Điểm cầm kẹo que ăn, búp bê được Cao Dật cầm trong tay, Tiểu Vũ Điểm coi như cũng là tên độc, cho nên, hai người đúng là không biết, trong siêu thị này còn có ai là Tiểu Vũ Điểm nữa nhỉ?
Cao Dật dừng bước, nhìn người đang xông tới, anh vội vàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, đứng sang một bên, sợ anh ta sẽ đụng vào bé.
A, đúng là Tiểu Vũ Điểm, Đỗ Tĩnh Đường ngạc nhiên, đúng là duyên phận, vậy mà anh còn được gặp lại đứa trẻ bày, nhưng người đàn ông kia, sao quen vậy nhỉ?
"Chú ơi." Tiểu Vũ Điểm bỏ kẹo xuống, cười với anh, mà lúc này Đỗ Tĩnh Đường đã đã sớm không biết đông nam tây bắc.
Khác với Đỗ Tĩnh Đường, Cao Dật chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, anh chính là người lần trước cứu Tiểu Vũ Điểm, cho nên, người này có thể tin.
Anh thả Tiểu Vũ Điểm xuống, Tiểu Vũ Điểm cầm cây kẹo que.
"Đi đi, rồi lát mình về." anh xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm.