Tiểu Vũ Điểm chạy về phía Đỗ Tĩnh Đường, bé đứng trước mặt anh, cắn kẹo bông, sau đó nhìn người cao lớn trước mặt. Còn cả đống đồ trong tay anh. Giống hệt mẹ bé lúc truowc, nhất định rất vất vả..
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm xách giúp chú nhé." bé nói, tay muốn cầm giúp anh.
"A, không cần không cần, chú tự xách được mà." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng buông đồ trong tay, đây đều là đồ nặng, nếu để đứa nhỏ này ôm, chắc chắn bé sẽ bị đè cho dẹp lép.
Nhưng anh cũng thấy ấm lòng, chẳng giống dì vứt cho anh xách đồ, chẳng thèm quan tâm anh có bị nặng chết hay không, còn may, còn có người quan tâm hỏi anh có vất vả hay không, tuy rằng đó chỉ là một đứa bé gái.
"Bé con, con ngoan quá." Amh cúi xuống bế Tiểu Vũ Điểm lên, nhìn kẹo trong tay bé, sao lại chỉ có một, "Bé con, chú mua nhiều kẹo cho con ăn nhé, con có thể ngồi trong ăn."
Kỳ thật đừng nói là nhiều, mua cả cái siêu thị này luôn cũng được.
Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu, bé không tham, "Chú nói, không được ăn quá nhiều đường, cho nên Tiểu Vũ Điểm chỉ ăn một cái thôi, ăn nhiều là hư." bé cười đáng yêu.
"Chú, chú nào?" Đỗ Tĩnh Đường vẫn không rõ, bất quá, anh nhìn về phía Cao Dật, mà Cao Dật dựa vào một bên, khoanh tay trước ngực nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ Điểm, mà con búp bê anh đang cầm kia, rõ ràng chính là của Tiểu Vũ Điểm.
"Là chú của Tiểu Vũ Điểm á." Tiểu Vũ Điểm quay đầu lại, chỉ vào Cao Dật, bé có mẹ, lại còn có chú, giờ bé rất vui vẻ.
Thật là, Đỗ Tĩnh Đường thầm thấy ghen tị.
Bất quá, anh cẩn thận chạm vào nón chả Tiểu Vũ Điểm, không biết tóc bé đã mọc dài ra chưa.
Nghĩ, tay anh đặt lên đầu Tiểu Vũ Điểm, kẹo trong tay Tiểu Vũ Điểm rơi xuống đất, hai chỉ tay giữ lấy mũ, miệng bẹp ra.
Bé không quên, dáng vẻ lần trước chú nhìn bé như thế nào.
Cao Dật cả kinh, vội vàng cướp bé về khỏi tay Đỗ Tĩnh Đường, "Ngoan, không phải sợ, có chú ở chỗ này, Tiểu Vũ Điểm rất đáng yêu, rất nhanh là tóc sẽ mọc dài ra thôi."
Anh lạnh nhạt nheo mắt, tuy rằng không nặng lời, nhưng Đỗ Tĩnh Đường cũng nhìn ra anh không vui, Đỗ Tĩnh Đường lúc này chân tay luống cuống, anh không có làm gì đâu.
"Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cho nên không cìn tóc, nó cho rằng người khác đều không thích mình, cho nên, ở trước mặt người ngoài luôn mang mũ." Cao Dật vỗ nhẹ vai Tiểu Vũ Điểm, nói với Đỗ Tĩnh Đường, trong tông giọng hơi lộ ra một ít lạnh nhạt.
Đỗ Tĩnh Đường vừa nghe xong, cảm thấy trái tin khó chịu, nói như vậy, lần trước hẳn là họ đã làm tổn thương bé con này rồi.
"Bé con, lần trước con chạy nhanh quá, kỳ thật chú định nói với con, con đáng yêu hơn trước nhiều, chú không có ghét bỏ con đâu."
"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm quay sang, mắt đỏ hồng, quả thực làm người ta đau lòng cực kỳ.
"Đúng vậy, chú là người lớn, nói dối mũi sẽ dài ra." anh chỉ mũi của mình, mà Tiểu Vũ Điểm rốt cục cũng cười, bất quá, mắt vẫn đỏ hồng, vô cùng đáng thương.
Bé dựa vào vai Cao Dật, sau đó bẹp miệng, "Chú ơi, kẹo rớt." bé giơ lên cánh tay trống rỗng, không còn kẹo rồi.
"Không sao, chú mua lại cho con......"
Cao Dật còn chưa có nói xong, liền cảm giác trước mặt tựa như có một trận gió thổi qua, sau đó, trên mặt đất rơi xuống một đống đồ vật, người đàn ông kia biến mất.
Cao Dật nhấp môi, nhìn đống đồ trên đất, giờ nên đi hay không đi?