"Đi học......" cô không ngừng lặp lạo lời Cao Dật nói, đôi mắt hiện lên sự hoang mang, không, không cần. Cô không muốn con gái mình lại trở thành một Hạ Nhược Tâm khác.
"Em xin lỗi, em không thể." cô cúi đầu, cầm lấy đôi đũa, vô vị ăn cơm, vốn dĩ là bữa cơm ngon miệng, nhưng với cô lúc này mà nói, nó giống như thuốc đắng, đắng đến đau lòng.
Cao Dật hơi nhíu mày, anh đứng lên, tay đặt trên vai cô, "Nhược Tâm, cơm không phải ăn như vậy, nếu không muốn ăn thì đừng ép mình ăn."
Anh cầm lấy đũa trong tay Hạ Nhược Tâm, sự hoang mang trong mắt cô, làm anh thật sự không rõ, vì sao cô lại không đồng ý chuyện để Tiểu Vũ Điểm đi học, Tiểu Vũ Điểm cũng tới tuổi phải đến trường rồi, trước giờ bé luôn lủi thủi một mình, nếu được chơi với những bạn cùng tuổi, tính cách của bé sẽ cởi mở hơn rất nhiều.
"Nhược Tâm, em nhìn xem." Cao Dật bảo Hạ Nhược Tâm nhìn Tiểu Vũ Điểm đang chơi búp bê bên cạnh, "Em muốn để con chơi búp bê một mình mãi như thế sao? Em không biết à, kỳ thật Tiểu Vũ Điểm rất cô đơn, để bé đi học, không chỉ tốt thể chất, mà còn tốt cả về mặt tinh thần, hơn nữa chỉ đi học ban ngày thôi, buổi tối vẫn về mà."
"Em yên tâm, anh sẽ tìm một trường tốt nhất, giáo viên tốt nhất, sẽ không để Tiểu Vũ Điểm phải chịu ấm ức gì đâu, anh cũng sẽ phát hiện ra con bé giỏi đến mức nào."
Mà Hạ Nhược Tâm vẫn cố chấp lắc đầu, anh chợt thấy trên mu bàn tay cô đọng lại giọt nước, cô khóc, không muốn xa con đến vậy sao?
Nhưng một ngày nào đó con cũng sẽ phải đi học thôi, trẻ con đều phải đi học, cũng phải sống xa mẹ, phải buông tay mới có thể lớn lên.
"Nhược Tâm, em đừng như vậy, chúng ta không thể giữ Tiểu Vũ Điểm ở bên cạnh suốt đời được." anh nắm lấy vai cô, nói.