Cao Dật vừa đi đến cửa phòng bếp, lại nghe được giọng nói của cô vang lên sau lưng anh.
Anh bỗng nhiên xoay người, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô, trong ngực Hạ Nhược Tâm dần dần dâng lên cảm giác chua xót, cô như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tiếp nhận được, thì huống chi là người khác?
Một thân thể ấm áp sát lại gần cô, khóa chặt cô trong ngực. Mà cô nghe được tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, dường như là đang cực lực nhẫn nại cái gì?
"Cao Dật, thực xin lỗi." không biết vì cái gì cô lại muốn nói câu xin lỗi, có lẽ bởi vì, cô đã làm anh thất vọng rồi đi.
"Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm sao?" Cao Dật nâng cằm Hạ Nhược Tâm lên, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng ngực này, anh đã sớm nghĩ tới, một người phụ nữ không nơi nương tựa, một người phải bán máu mới có thể đi cứu được con gái của mình, thì sẽ phải dùng loại biện pháp nào mới có thể thanh toán được nhiều tiền thuốc men như vậy.
"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô khóc, cô rất ít khi khóc vì bản thân mình, bởi vì cô chịu khổ đã đủ nhiều rồi, chỉ là lúc này, cô vẫn cứ khóc, vẫn cứ tủi thân. "Lúc ấy không có ai giúp em, ai có thể cầu em đều đã cầu rồi, chỉ là vẫn không hề có người tình nguyện giúp em, cho nên, em chỉ có thể bán chính bản thân mình, bởi vì, em không thể nhìn Tiểu Vũ Điểm chết được."
"Con bé còn nhỏ như vậy mà, em đã không có đủ bản lĩnh để cho con bé một cuộc sống tốt, thì không thể lại khiến cho con bé mất mạng được."
"Cao Dật, em thực dơ bẩn, phải không?" Cô cười rất thê lương, nhưng mà, mặc kệ đã từng mất đi cái gì, cô đều không hề hối hận, bởi vì con gái của cô vẫn còn sống.
Cao Dật lắc đầu, vươn ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Làm sao có thể như vậy được? Em vẫn còn không tin anh, anh đã nói rồi, anh sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì trong quá khứ của em, bất kể là chuyện gì,em có hiểu không?"
Anh dùng trán của mình chống lên trán của Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng hơi thở sạch sẽ lại phun lên mặt cô, mà cô chỉ dám chớp chớp hàng mi dài, nhưng rơi vào trong mắt của người đàn ông kia lại chính là đau lòng, anh thật sự không hề ghét bỏ, không hề khinh thường.
"Tin tưởng anh, Nhược Tâm, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn là Hạ Nhược Tâm, bởi vì anh cũng không hề sạch sẽ, như vậy không phải rất tốt sao?" Anh để cho Hạ Nhược Tâm dựa vào bả vai của mình, khóc đi, khóc được như vậy rồi, so với khóc nghẹn ở trong lòng còn tốt hơn.
Vào lúc này, ai có thể trách cứ cô được đây, ai có lý do mà chỉ trích cô đây, và ai có tư cách mà chỉ trích cô, cô đã quá vất vả rồi, một người phụ nữ có thể làm được như này, cũng đã đủ làm người khác rung động, ai có thể nhẫn tâm được chứ.
Mà anh, lại càng không thể, bởi vì, anh thật sự, thật sự yêu thượng người phụ nữ này, cũng yêu thương đứa bé đáng yêu kia.
"Nhược Tâm, cho anh một cơ hội, học cách tin tưởng anh, chúng ta cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, anh cần em, em không phát hiện rằng anh rất hạnh phúc sao?" Anh đặt tay lên mặt Hạ Nhược Tâm, thỉnh thoảng lòng bàn tay lại vuốt ve mặt cô.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cô vẫn không hề trả lời. Không ai biết trước được tương lai, từ trước tới nay đều không ai có thể chi phối được.
Cô muốn thử một lần, muốn cho Tiểu Vũ Điểm một gia đình, cũng muốn hạnh phúc, có thể như vậy chứ? Như vậy thật sự không ích kỷ sao?