"Mà tôi vẫn không tin, một người phụ nữ muốn cứu người theo bản năng, cho dù là người đó là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của mình, thế nhưng báo chí lại viết cô ấy như kiểu ai cũng có thể làm chồng, mà người thứ ba lại được ca ngợi là vô cùng lương thiện, cho dù ai cũng nói như thế nhưng tôi vẫn không tin."
Bọn họ còn chưa nói xong, thế nhưng người ở bàn bên cạnh đã im lặng đến đáng sợ.
"Xin lỗi, em đổi chỗ khác, hai người ăn tiếp đi." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng ôm đĩa thịt của mình chạy tới cái bàn khác, bây giờ anh phải chạy càng xa càng tốt, bởi vì anh cảm thấy mình sẽ ăn không vô nếu ngồi chung bàn với một người phụ nữ như thế.
Thì ra bốn năm trước còn có chuyện như vậy, người ta kể sinh động như thế, không đúng tám phần thì cũng đúng bảy phần, lúc trước anh tưởng chị dâu họ rất hoàn mỹ, thì ra đều là giả.
Thì ra Đông Phương Kính đoán đúng rồi, người này không có hoàn mỹ như vẻ bề ngoài, lương thiện này nọ đều là giả vờ, hoàn mỹ cũng là giả vờ.
Sống với người như thế đúng là đáng sợ mà, ngày nào cũng đeo mặt nạ, bộ cô ta không mệt sao?
"Ăn no chưa, nếu no rồi thì chúng ta đi." Sở Luật nhìn đồng hồ, không nói gì, cũng không hỏi gì, giống như chuyện mà những người đó nói đều không liên quan đến Lý Mạn Ni.
"Ăn no." Lý Mạn Ni khó khăn mở miệng, sau đó đứng lên, bất an nắm cánh tay Sở Luật.
Anh sẽ giận sao?
Anh sẽ trách cô sao? Nhưng mà lúc đó, cô thật sự không thể nói sự thật, cô yêu anh, cô muốn hoàn toàn có được anh, cũng muốn Hạ Nhược Tâm hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, cô chỉ vì thế giới của bọn họ mà thôi, như vậy cũng là sai sao?
Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Lý Mạn Ni lại nắm chặt tay.
"Anh..." Cô kéo rất dài, thật sự không biết nên nói gì. Anh không nói lời nào, làm cho cô cảm thấy rất bất an, cảm thấy rất sợ, bởi vì, cô không biết lúc này anh nghĩ cô là người thế nào.
"Luật, anh không muốn nói gì với em sao? Chuyện đó, em có thể giải thích, em thật sự có thể giải thích." Lý Mạn Ni sốt ruột đặt tay lên tay lái của Sở Luật.
"Buông ra." Giọng nói bình tĩnh của Sở Luật vang lên, giống như đang tát vào mặt Lý Mạn Ni, cô vội vàng bỏ tay ra, nước mắt vòng quanh hốc mắt.
"Anh đang lái xe." Sở Luật lại nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Lý Mạn Ni, "Anh không muốn hỏi, cũng không muốn nói gì. Coi như anh chưa từng nghe thấy, hiểu chưa? Mạn Ny, sau này không nên nhắc lại chuyện đó, anh cũng không muốn nghe thấy nữa."
Lý Mạn Ni sửng sốt, sau đó vội vàng lau nước mắt, "Em đã biết, sau này em sẽ không nói nữa." Cô nhìn thấy cánh tay Sở Luật đặt trên vai mình thì lập tức cảm thấy thoải mái và yên tâm, anh đã tha thứ cho cô, không truy cứu chuyện bốn năm trước nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Lý Mạn Ni run rẩy, sau đó dựa vào vai anh, trái tim, hình như bình yên hơn rồi.
Lúc này Sở Luật mới thu tay lại, nhưng khi không ai nhìn thấy, trong mắt anh lại xuất hiện sự đau đớn, không trách cô, là bởi vì, anh đã từng làm chuyện xấu xa hơn thế cả ngàn vạn lần.
Thậm chí anh còn đưa vợ mình lên giường người khác, Lý Mạn Ni không phải người tốt, vậy anh phải sao? Mọi chuyện đã qua bốn năm, không thể nào có thể quay lại bốn năm trước, cho dù anh có bản lĩnh tới cỡ nào.
Nhưng mà, thế giới này có thật có giả, Lý Mạn Ni, thật sự hoàn mỹ như cô thể hiện sao? Cuối cùng, anh đã chọn cho mình một người vợ kiểu gì thế này.