Anh đứng dậy, cảm thấy mình có hơi chóng mặt, anh xoa bóp hai thái dương rồi rời khỏi công ty, mà người trong công ty thấy anh, lại giống như là chuột thấy mèo, đều trốn đi rất xa.
Sở Luật nhanh chóng rời đi, ngồi vào xe của mình, không phải anh không có thời gian về nhà, mà là, anh không muốn về, anh rút một điếu thuốc, đã từ rất lâu rồi, anh rất thích cảm giác như nuốt hết mây khói này, cũng bắt đầu quen với việc hút từng điếu thuốc một, Sở Luật thản nhiên nheo mắt, khói thuốc không ngừng bay vào mắt anh, một lát thì rõ ràng, một lát lại mơ hồ.
Đột nhiên, anh dập tắt đầu thuốc, quay đầu xe sang hướng khác, anh không muốn nghĩ rằng anh nhớ người phụ nữ đó, anh cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai, mà anh cũng không muốn giải thích, chỉ là anh muốn xem người phụ nữ kia đã chết hay chưa?
Anh chạy rất nhanh, cho đến giờ, anh chưa từng vội vàng muốn đi gặp một người như thế, còn là kẻ thù của anh.
Xe dừng lại, bây giờ là ban ngày, cho nên nơi này có rất ít khách, anh đi vào, bóng đèn tối màu làm anh cảm thấy không thoải mái, cũng là nơi làm việc của người phụ nữ kia.
Rõ ràng là nơi rất trơ trẽn, nhưng mà, anh vẫn đi vào, bên trong chỉ có mấy vị khách ngồi thành tốp ba tốp năm, đàn ông, phụ nữ, xa hoa đồi truỵ, ăn chơi đàng điếm, mơ mơ màng màng.
Anh ngồi một góc, lập tức có người đi tới, "Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn gì?"
"Tôi tìm Hạ Nhược Tâm." Anh lạnh lùng mở miệng.
"Rất xin lỗi, tiên sinh, chỗ chúng tôi không có người này." Người đàn ông trẻ tuổi đó nở nụ cười có lỗi, đúng là chỗ của bọn họ không có người này.
"Kêu cô ta tới đây gặp tôi." Sở Luật lấy tiền boa trong ngực, không thèm suy nghĩ mà đã ném lên bàn, ở chỗ này, chỉ cần có tiền thì muốn gì cũng được.
"Ngài, ngài chờ một lát." Người đàn ông trẻ tuổi xoay người đi ra ngoài, đúng là hắn không biết trong này có người tên là Hạ Nhược Tâm, bởi vì, ở đây không ai dùng tên thật hết, cho nên, cho dù thật sự có người đó thì hắn cũng không biết, nhưng mà, hắn không biết thì không có nghĩa là người khác cũng không biết.
Thẩm Vi buông ly rượu, quay người lại, đôi môi đỏ mọng cong lên, "Cậu nói, có người tìm Hạ Nhược Tâm?"
"Đúng vậy, vị tiên sinh kia đã nói như thế, nói là muốn tìm một người tên là Hạ Nhược Tâm." Phục vụ nói với Thẩm Vi.
"Ừ, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ qua." Thẩm Vi lại bưng ly rượu lên, chậm rãi uống hết, phải đợi, để người đó đợi, người tìm người phụ nữ kia ở đây, người nói ra cái tên đó, chỉ có một người.
"Sở Luật à..."
"Cuối cùng thì anh cũng tới đây." Giọng nói mềm mại đáng vang lên, cô còn tưởng rằng Sở Luật sẽ không đến đây, nhưng mà, chỉ cần Sở Luật đến, như vậy, sẽ là nơi bắt đầu sự hối hận của hắn.
Mà cô lại thích nhìn thấy những người đàn ông vô tình phải hối hận, thậm chí là đau khổ mà không thể thoát ra, cho đến khi tự bước chân mình vào quan tài.
Sắc mặt Sở Luật ngày càng u ám, anh xem đồng hồ, anh đã chờ nửa tiếng rồi, người phụ nữ kia còn chưa chịu đi ra, giống như là đã học được cái tính kiêu ngạo bắt người khác phải chờ đợi, được lắm, để anh xem, cô có thể ra vẻ đến cỡ nào.