“Nếu cô không ăn, vậy tôi ăn,” Sở Luật khoanh tay lại, tuy rằng cũng chẳng phải cái gì sơn trân hải vị, nhưng anh lại thấy thích. Trên bàn còn có một bát cơm, không phải của anh, vậy đương nhiên sẽ là của cô.
Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy môi, dáng vẻ ngu ngốc như vậy lại làm đôi mắt Sở Luật nhạt đi một ít, hoá ra, cô cũng sẽ có lúc ngơ ngác, anh còn tưởng rằng, ngoại trừ việc nghe theo lời anh, ngoại trừ việc chỉ biết chọc cho anh tức giận, thì không còn bản lĩnh gì khác.
Anh đột nhiên cúi đầu, cắn môi cô, hương vị như trong trí nhớ, so với bất cứ người phụ nữ nào cũng đều đẹp hơn, anh từng có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chỉ có đôi môi cô mới làm cho anh thấy thích, muốn ngừng mà không được.
Mềm không thể tả, ngọt đến mức khiến anh lưu luyến không quên.
Rốt cục anh cũng thả cô ra, tay để trên ngực anh, khuôn mặt trắng nõn nay đỏ ửng, ngoại trừ hàm răng kiên cường cắn chặt, kỳ thật cô là một kẻ rất dễ mềm lòng.
Chỉ cần anh có một hành động nho nhỏ cũng có thể khiến trái tim đã chết của cô sống lại, sức ảnh hưởng của anh đến cô còn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của cô nhiều.
Nếu……
Lắc đầu, cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ thêm nữa, có lẽ kết quả, cô không tiếp nhận nổi.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên mắt cô, chặn đi ánh sáng.
Chúng ta tạm thời ngừng chiến, hôm nay, tôi mệt rồi. Sở Luật che mắt cô, Hạ Nhược Tâm không cách nào nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt anh.
Đi thôi, bỏ tay ra, lần đầu tiên, Sở Luật kéo tay cô, ngón tay nắm chặt, anh có cảm giác như bàn tay cô phủ một tầng mồ hôi.
Anh hơi mở miệng, lại không hỏi gì nhiều.
Cháo trong cái bát đặt trên bàn ăn bị xẻ làm hai nữa, anh nửa phân, cô nửa phân, đây là một buổi sáng cực kỳ yên tĩnh, cũng là một buổi sáng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mà, nhẹ nhõm rồi, có lẽ chính là sự nghiêm trọng.
Hạ Nhược Tâm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, nhìn Sở Luật, khó hiểu đánh giá, hôm nay, anh, thật sự rất kỳ quái.
"Buổi tối có yến hội phải tham gia, đi cùng tôi đi", Sở Luật cầm lấy khăn ăn lau ngón tay, "quần áo tôi sẽ bảo người đưa tới, cô chỉ cần mặc vào là được, trang điểm xinh đẹp thêm nữa".
Anh đứng lên, cầm lấy túi văn kiện, lại là phân phó một tiếng, "tới 8 giờ thời điểm, tôi sẽ đến đón cô."
Anh nói xong liền bỏ ra ngoài, thậm chí chẳng cho Hạ Nhược Tâm lấy một cơ hội từ chối, đúng vậy, cô sẽ đến, anh bảo cô đi, cô nhất định phải đi.
Cửa đóng lại, mà toàn bộ biệt thự lại chỉ có Hạ Nhược Tâm, cô than một tiếng, sau đó thu dọn lại chén đũa, cũng chẳng biết lúc này mình muốn làm gì.
Cô đi vào trong phòng, lại nhìn thấy chiếc váy cưới kia, dường như lúc nào nó cũng nhắc nhở cô, cuộc hôn nhân đã bắt đầu rồi.
Bắt đầu bằng tình yêu của cô, bằng thù hận của anh.
Cô mở ngăn kéo,, từ bên trong lấy ra một bức tranh, còn có một cây bút, ngồi trước cửa sổ, sợi tóc mềm nhẹ rũ trước mắt, chỉ có nhu hòa gần sát, toàn thân trên dưới bắt đầu lộ ra sự an tĩnh tự nhiên đến vậy