"300 vạn lần thứ nhất, 300 lần thứ hai, 300 vạn lần thứ ba, xong!" Phịch một tiếng, một lời quyết định: " SỢi dây chuyền hạnh phúc và tình yêu, do số 85 Sở tiên sinh mua được: "Người ra giá nhớ rất rõ ràng tên nhân vật và số sắp xếp, nhất là Sở Luật, chỉ cần dậm chân một cái, sẽ chấn động toàn bộ Đế Quốc buôn bán.
Sở Luật đứng lên, một cái tay đặt ở trong túi của mình, bước chân dài tới, ưu nhã vô cùng, ngũ quan lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, dáng người cao to rắn chắc, mặc kệ ở nơi nào, anh đúng là một người không cách nào làm cho người ta coi nhẹ, mà chính là một tên đáng sợ tồn tại.
Xin hỏi Sở tiên sinh, ngài mua chuỗi dây chuyền này, là chuẩn bị đưa cho vị tiểu thư nào, người đấu giá cũng kính giao dây chuyền cho Sở Luật, mà Sở Luật lấy từ trên người ra một cái thẻ, một tay giao tiền, một tay giao hàng, vô cùng công bằng, cũng là quy tắc giao dịch nơi này.
Sở Luật cúi đầu nhìn dây chuyền trong tay, nắm chặt, đưa cho ai đây, môi mỏng của anh khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Vợ của tôi."
Mà câu trả lời của anh, lại là làm cho tất cả mọi người đều giật mình, không phải nói, anh không thích vợ mình sao? Thậm chí, còn để cho cô xấu mặt trong hôn lễ, thậm chí sau khi cưới còn kết giao mấy bạn gái, làm sao anh lại tốn tiền mua quà cho vợ như vậy.
Chẳng lẽ truyền ngôn là giả, kỳ thật vợ chồng người ta hòa thuận, tương kính như tân.
Sở Luật đi xuống, Hạ Nhược Tâm đưa ngón tay run rẩy đến bên môi, cuối cùng lông mi thật dài bị sương mù làm ướt.
Sở Luật ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô: "Vừa khóc, lần này vui chứ?" Anh duỗi tay chạm vào mắt cô, quả nhiên, trên ngón tay mang theo hơi ướt.
Anh mở cái hộp trên đùi, lấy dây truyền từ bên trong ra, đeo lên cổ Hạ Nhược Tâm, lần này, bộ lễ phục hoàn toàn bị nâng lên một loại cảm giác khác.
Bộ đồ và trân châu trên cổ cô đều mang theo một loại lộng lẫy, dưới ánh đèn, càng lộ làn da trắng nõn như là tắm rửa dưới ánh trăng.
Chỉ là trừ đôi mắt của cô rất đỏ.
"Vì sao?" Hạ Nhược Tâm duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt dây chuyền trân châu trên cổ, ba trăm vạn, thật là đắt, không biết bán cô có thể mua nổi hay không.
Mà anh lại còn trước mặt nhiều người như vậy nói, đây là mua cho vợ của anh, mà vợ anh, vừa vặn tên là Hạ Nhược Tâm.
"Không phải em muốn sao?" Sở Luật nhíu lông mày một chút: " Em một mực nhìn lên, đôi mắt đều phát sáng, đừng nói với tôi cho tới bây giờ em đều không có nghĩ qua, nếu như nó là của em, em sẽ như thế nào? Phụ nữ nên thành thật một chút, quá rụt rè đó là ngốc."
Hạ Nhược Tâm buông tay của mình xuống, nhẹ nhàng cắn môi: " Cám ơn anh: " Quá nhiều cảm ơn, không phải một câu có thể diễn tả, món quà này, không chỉ là vì giá tiền, càng nhiều là anh thừa nhận cô, anh nói mình là vợ anh, cuối cùng anh thừa nhận Hạ Nhược Tâm là vợ của anh sao?
"Em biết, tôi muốn không phải một câu cảm ơn: " Sở Luật tự tin cười, vành môi nhấp thành một độ cong cực vì đẹp đẽ. Cũng không lớn, nhưng có thể trông thấy hiện tại tâm tình anh tốt.