“Cổ phiếu mua vào thế nào?” Đối với điểm này Lục Cẩm Vinh trước nay đều không thấy lo lắng cho Sở Luật. Nếu tập đoàn Sở Thị dễ dàng bị người khác thâu tóm như vậy thì đã không phải Sở Luật của Sở Thị, nếu Sở Luật dễ dàng bị người khác đá bay như vậy thì cũng liền không phải là Sở Luật.
Mân gia không giao thiệp nhiều với Sở Luật cho nên họ cũng không biết rốt cuộc Sở Luật có bao nhiêu át chủ bài, bao nhiêu sát chiêu, nhưng anh thì cũng biết một chút, ngân khố của Sở Thị hẳn là rất sâu.
Truyền thuyết mỏ vàng của Sở Luật xác thật là tồn tại, mấy năm nay anh thu được vàng cũng không biết có bao nhiêu, đừng nói một cái Sở Thị, ba cái Sở Thị anh ném đi cũng có thể thu về.
Đương nhiên anh vẫn mua ở giá thấp nhất, cũng sẽ khiến đối phương ăn được một chút sẽ phải nhổ ra, bằng không anh sẽ không làm.
Dám tính kế với anh liền sẽ phải chấp nhận hậu quả, lúc này chỉ hy vọng Mân gia có ai đó có gánh được sự trả thù của Sở Luật.
“Đúng rồi, cái này cho anh.” Lục Cẩm Minh lấy túi tài liệu của mình, từ bên trong lấy ra một văn kiện đưa cho Sở Luật. “Đây là mấy ngày trước thừa dịp giá cố phiếu Sở Thị thấp tôi đã thu mua, tổng cộng 15%. Chắc trong tay anh có cũng không ít.”
“Ừ, không ít.” Sở Luật nhận lấy văn kiện trong tay Lục Cẩm Vinh, anh lật xem qua, quả nhiên là 15% cổ phần.
“Trong tay anh hiện tại có bao nhiêu?” Lục Cẩm Vinh dựa nghiêng trên ghế sô pha, dường như đã chôn phân nửa người mình vào trong ghế sô pha.
“30%.” Sở Luật nhàn nhạt nói như không hề để bụng.
Lục Cẩm Vinh nở nụ cười. “Sâu mọt trong công ty anh cuối cùng cũng có thể tranh trừ sạch sẽ, hiện tại xem như anh có ba tay, thêm trong tay Đỗ Tĩnh Đường nữa vậy là anh đã chiếm toàn bộ gần 50% cổ phần, mà Mân Quốc Thịnh hiện tại cũng chỉ có 35%, những người khác có 15% thì không phải lo gì.”
“Lúc này phần lớn cổ phần đã trong tay anh, đám lão già đó hẳn nên nghỉ ngơi là vừa, nuôi họ lâu như vậy cũng nên khiến bọn họ cút đi. Nếu tôi là anh đã sớm đá bọn họ ra khỏi công ty, ai kiếm tiền mỗi ngày nuôi bọn họ, có được lợi nhuận gấp bội vẫn không thỏa mãn, ăn tham như vậy cũng quá khó coi.”
“Anh sẽ về tòa nhà cũ hay là tòa nhà mới của công ty?” Lục Cẩm Vinh cảm giác theo tính tình của Sở Luật thì tòa văn phòng cũ bị người khác chiếm, văn phòng của mình bị người khác ngồi, tiểu phòng nghỉ bị người khác ngủ, anh ta có thói quen ăn ở sạch sẽ chắc chắn sẽ không muốn ở đó.
“Sẽ dọn đến tòa nhà mới.” Sở Luật ném tài liệu trong nay sang một bên.
“Là nơi đó à, chỗ tốt đấy.” Lục Cẩm Vinh khẽ gãi cằm. “Hai mươi tám tầng, anh lại muốn tầng cao nhất sao?”
“Ừ.” Sở Luật trả lời, rõ ràng Lục Cẩm Vinh đã đoán đúng rồi. Anh chính là thích cảm giác cao cao tại thượng, cho dù ở trên cao sẽ lạnh, hơn nữa anh thích nhất con số tám, không phải là bởi vì tám có nghĩa là phát, mà bởi vì mười tám tầng địa ngục, hai mươi tám cũng có tám trong địa ngục.
Lục Cẩm Vinh cảm giác Sở Luật có chút tâm sự nhưng anh cũng không hỏi nhiều. Ai mà lại không có những chuyện không cách nào giải quyết, giống anh, giống Sở Luật. Sở Luật từ trong người lấy ra bao thuốc, lại lấy một điếu đặt lên miệng rồi châm. Lục Cẩm Vinh cũng vậy, cầm điếu thuốc lên cười một tiếng: “Sở thích của anh vẫn y hệt như trước, vẫn luôn không thay đổi."
“Ừ, quen rồi.” Sở Luật phun ra một hơi khói, phổi cũng bị khói lượn lờ một chút, cái cảm giác hơi hơi tê mỏi này dường như khiến người khác có thể quên hết sự tình.
“Thói quen nào anh cũng giữ, người nọ đâu?”
Lục Cẩm Vinh không rõ lắm chuyện này, đương nhiên là việc riêng của người khác anh cũng không muốn hỏi đến, theo lý mà nói, với tính tình cổ quái của Sở Luật thì hẳn rất chung thủy, như thế nào mà ly hôn tới hai lần.
Sở Luật lại thở ra một luồng khói, đôi mắt u ám không gợn sóng. Ánh mắt anh nhìn về phía trước khiến Lục Cẩm Vinh không chịu nổi, thật muốn ôm đầu trốn dưới cái bàn. Đương nhiên anh sẽ không làm chuyện không có tiền đồ như vậy.
“Thôi.” Lục Cẩm Vinh giơ đôi tay lên đầu hàng. “Anh không cần dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi thật sự không cho anh đội mũ xanh*, anh yên tâm đi.”
*"đội mũ xanh" giống "cắm sừng" ở VN.
Lục Cẩm Vinh bóp tắt điếu thuốc, ném vào bên trong gạt tàn: “Tôi không chạm vào cô ấy, tính tôi anh còn không rõ sao, cho nên loại tiện nghi này tôi không dám chiếm.” Cho Sở Luật đội mũ xanh anh còn chưa ngu xuẩn đến mức đó, tuy rằng lần đó anh bị ép làm chứ không phải tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở ranh giới. Đàn bà của Sở Luật anh không chiếm được, cho dù anh ta không cần nữa cũng là người từng thuộc về anh ta, nếu thật sự chiếm sợ là con thuyền hữu nghị nhỏ nhoi của bọn họ sẽ phải tan, huống chi lại dám đem một cái mũ xanh đội lên đầu anh ta.
Sở Luật nheo mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có khói thuốc thỉnh thoảng chui ra từ mũi anh, sau đó tan vào không khí.
“Đúng rồi.” Lúc này Lục Cẩm Vinh mới nhớ tới chuyện gì. “Sắp tới tôi có việc có lẽ không về, chuyện của anh với Mân gia tôi không xem kịch náo nhiệt được rồi.”
“Đi làm gì?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi một câu, đương nhiên cũng chỉ là hỏi, không có nghĩ một hai phải biết đáp án cụ thể.
“Thật ra cũng không có gì.” Lục Cẩm Vinh cầm lấy cái ly trên bàn. “Chẳng qua cuộc sống quá nhàm chán, nhặt một vật nhỏ về cho nên tôi phải cải tạo lại, không biết có thể sửa ra được cái gì không.”
Lục Cẩm Vinh biết tính tình Sở Luật cổ quái, đương nhiêu Sở Luật cũng biết Lục Cẩm Vinh cũng không có việc gì sẽ tìm việc cho mình. Hai người coi như cá mè một lứa, tuy rằng ngoài mặt không có nhiều giao tình nhưng trong giới này là dùng tiền tài chồng chất thành bằng hữu, và trên thực tế quan hệ giữa hai bọn họ gọi là bàn bè cũng không sai biệt lắm.
Ít nhất giữa bọn họ có sự tín nhiệm.
Lục Cẩm Vinh đi rồi, Sở Luật lấy tài liệu đặt ở một bên. 40% cổ phiếu của tập đoàn Sở Thị như vậy là xong rồi. Anh khẽ cong khóe miệng, lạnh lùng đáng sợ, khóe miệng toát ra ý cười cũng khiến người khác rùng mình.
Anh có điện thoại, dãy số hiện lên đúng là của Hạ Dĩ Hiên.
Anh đưa điện thoại lên tai, một tay vẫn tiếp tục lật tài liệu.