Cô tự mình rửa chân cho Giản Thanh Doanh, loại mát xa chân này cần phối hợp với bấm huyệt trên chân mới có hiệu quả tốt nhất. Tầm mắt cô hơi thu lại, không có chút ghét bỏ chân của Giản Thanh Doanh có bẩn hay không, đây chỉ là một người phụ nữ đáng thương, mội người mẹ đi tìm con mười mấy năm mà thôi. Nhưng khi hương vị thuốc sộc vào mũi, toàn thân cô lại đờ đẫn.
Cô nhớ tới người đàn ông kia, đương nhiên cũng càng hận người đàn ông kia.
‘Tách’ một tiếng, hình như có gì đó rơi vào chậu nước. Cô hơi rũ mắt xuống không muốn người khác biế cô đang khóc, trước nay khóc đều không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Giản Thanh Doanh mơ màng sắp ngủ, đã mười mấy năm bà không có được một giấc ngủ an ổn, hơn nữa cũng ngồi máy bay gần một ngày đêm cho nên bà cũng thật sự mệt mỏi.
Cô đỡ Giản Thanh Doanh nằm xuống, đắp chăn lên cho bà, bê chậu nước ra ngoài thì vừa gặp Lục Khả Ân đang tiến vào.
“Cảm ơn.” Lục Khả Ân nhìn cô, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Người này thật khô cứng, ngay cả một câu cảm ơn vậy mà cũng giống như ông muốn mạng người khác. Đương nhiên cô không dám cười, đây chính là một vị tướng trong quân ngũ, hiện tại vẫn chưa về hưu, chỉ cần ông giẫm chân một cái sợ cũng không biết bao người gặp họa.
Cũng không biết bởi vì trong lòng đã được thả lỏng hay do phương pháp rửa chân bằng thảo dược của Hạ Nhược tâm, Giản Thanh Doanh ngủ một giấc thật ngon, khi bà tỉnh lại trời đã là sáng sớm.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi, sao toàn thân đều thấy hơi mỏi?”
“Bà đã ngủ một ngày một đêm rồi, người thấy mỏi cũng là bình thường, một lát sẽ tốt.” Tần Tuyết Quyên vội vàng tiến lại, vẻ mặt cười tủm tỉm. “Phu nhân, đã thật lâu tôi không thấy bà ngủ ngon ngư vậy, cũng không giở mình.”
“Lâu như vậy cơ à?” Giản Thanh Doanh cũng không ngờ, mười mấy năm nay mỗi đêm không biết bà đã tỉnh bao nhiêu lần, vậy mà lần này ngủ liền một ngày một đêm, khó trách thân thể thấy mỏi, đây là nằm lâu lắm rồi.
“Đúng rồi, Tiểu Hoa đâu?” Giản Thanh Doanh vừa rời khỏi giường liền nhớ tới con gái, con gái bà sẽ lại không bị mất chứ?
“Phu nhân, đừng lo lắng.” Tần Tuyết Quyên vội lên tiếng an ủi bà. “Tiểu thư đang tắm cho Charlie, Charlie bị rơi xuống cống, lông bẩn hết.”
Phải không? Vừa nghe con gái vẫn ở đây bà cũng yên tâm, nhưng vẫn nhanh chân tới xem con gái.
Hạ Nhược Tâm đang ngổi xổm trên mặt đất, cô xắn tay áo lên, làn da cực kỳ mịn màng không một chút tì vết. Lục Cẩm Vinh phải nặn cho mình một cô em gái hoàn mỹ, cũng muốn cho Giản Thanh Doanh một đứa con gái hoàn mỹ không chịu khổ sở, sẽ không để cô mang bất cứ vết sẹo nào trên người, ngoại trừ cái sẹo nho nhỏ trên trán cô là được cố tình tạo ra.
Đương nhiên cũng tạo một cuộc sống trước của cô cũng sạch sẽ đơn giản. Cô bị lừa bán đi nhưng gặp được một cặp vợ chồng không thể có con đã nhận cô về nuôi, tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng không thiếu cơm ăn áo mặc. Không lâu trước đây cha mẹ nuôi đều đã qua đời, vừa vặn cô đến công ty của anh xin việc, anh có cảm giác đây có thể là em gái mình cho nên đã đi điều tra, cũng đã xét nghiệm DNA, cho nên khẳng định đây là Lục Tiểu Hoa.
Đương nhiên đây đều là từ miệng Lục Cẩm Vinh nói ra, anh có thể đem thân phận của Hạ Nhược Tâm ba hoa chích chòe, cho dù là giả, chỉ cần từ miệng anh nói ra thì Giản Thanh Doanh liền không hề nghi ngờ, thậm chí không nói gì thì hiện tại bà cũng đã đem Hạ Nhược Tâm trở thành con gái mình.
Hạ Nhược Tâm cầm bàn chải chải lông trên người Charlie, xà bông đã dùng hơn nửa bình nhưng vẫn chưa hết mùi cống. Charlie cũng là chó được huấn luyện cho nên nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, cũng biết mình đang bốc mùi, một hai phải để chủ nhân tẩy rửa nó cho sạch sẽ.
Cuối cùng Hạ Nhược Tâm đem bốn chân móng vuốt của Charlie ném vào chậu nước rửa sạch sẽ, cô mệt tới mức không muốn đứng dậy nữa.
“Tiểu Hoa.” Giản Thanh Doanh đi tới cũng ngồi xổm xuống, sau đó lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi trên đầu cô: “Có mệt không? Có muốn ăn vài thứ không?”
“Mẹ, con không sao. Con chó này vẫn luôn đi theo con, không tẩy sạch sợ trên người con cũng bị dính mùi.” Hạ Nhược Tâm cười cười, lúc này tay cô đều ướt cô thật sự không lau mặt mình được, nhưng cũng thật sự có cảm giác tình thương của mẹ từ Giản Thanh Doanh.
Cái loại tình thương của mẹ này chỉ cần nhìn ánh mắt ấm áp của bà cũng có thể cảm nhận được.
“Đi thôi, đi ăn cơm cùng mẹ đi.” Giản Thanh Doanh xoa đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm, ngón tay bà chạm được vào mái tóc mềm mại của con gái, có chút khổ sở cảm thán: “Con đã lớn như vậy, còn mẹ già mất rồi.”
“Con vẫn bình thường, mẹ xem anh con đã già như vậy.”
“Đúng thật.” Giản Thanh Doanh có con gái quả thật đã quên mất con trai mình.
“Anh của con nhìn già hơn cả ba con rồi. Hiện tại ba với mẹ đều lo lắng, anh trai con cứ như vậy sợ là già rồi cũng không tìm thấy vợ, không sinh được cháu."
Với chuyện của Lục Cẩm Vinh, Hạ Nhược Tâm chỉ cười, có chút không muốn xen vào. Kỳ thật Lục Cẩm Vinh một thân thương tang, chưa già đã yếu, không phải bởi vì khuôn mặt của anh mà là trong tâm cùng tinh thần của anh.
Có lẽ vẫn luôn không tìm người khác, hoặc cũng bởi vì từng khắc cốt ghi tâm ai đó.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Charlie nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết, loại chó lười này thật sự bất lực. Giản Thanh Doanh cũng sợ con gái mình đói nên lôi đi ăn cơm, cũng bởi vì bà đã đói rồi.
Sau khi họ đi Lục Cẩm Vinh từ một gốc cây đi ra, anh sờ sờ mặt mình, anh già sao?
Đến bữa cơm chỉ còn hai cha con bọn họ, hai người phụ nữ đã sớm báo không ăn, Giản Thanh Doanh tự nấu canh cho con gái mình uống.
“Con nhìn gì ba?” Lục Khả Ân liếc mắt con trai. “Mặt ba có dính gì à?”
“Không phải.” Lục Cẩm Vinh thu hồi ánh mắt. “Mẹ nói ba còn trẻ hơn cả con, con chỉ muốn xác nhận một chút.”
Lục Khả Ân nghe nói thế trong lòng thực thoải mái, nghe được câu mình vẫn còn trẻ ông mới tự hào làm sao, cũng xác thật ông già chậm, đương nhiên cũng vì chăm sóc tốt.
Cũng đương nhiên, tuy trong lòng ông đắc ý nhưng trên mặt lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc khác thường gì.
“Vậy con thấy sao?” Ông giả như không để ý thờ ơ hỏi.
“À, còn kết luận…?” Lục Cẩm Vinh dừng đũa rất ưu nhã. Anh chậm rãi lấy khăn giấy lau miệng.