Hạ Nhược Tâm rất hào phóng để người khác nhìn thấy gương mặt mình, mặt cô sưng vù, trên má còn vết năm ngón tay.
Nhìn tới Hạ Minh Chính, gần đây ông quả thật không tồi, lại còn đang hào hứng có phải có người mang con rể đến cho mình hay không, cho nên nói toàn bộ Hạ gia, Hạ Minh Chính mới là một con cáo già thật sự, lại là một con cáo già không biết xấu hổ.
Tầm mắt cô chỉ dừng lại một chút trên người Thẩm Ý Quân sau đó cũng rời đi, giống như những người khác không có quan hệ với cô.
Hạ Dĩ Hiên ở bên ngoài lo lắng nửa ngày mới dám trở về, cô thật sự có chút cảm giác mình đã suy nghĩ nhiều. Người Lục gia thì có thể thế nào, cũng không thể giết chết cô đi, cùng lắm là một cái tát chứ không thể đánh chết hay đánh tới tàn.
Về tới cửa nhà, cô tìm chìa khóa trong túi nhưng lục lọi nửa ngày cũng không thấy đâu.
Lúc này cô mới nhớ tới, hình như khi mình đi ra vội vàng cho nên đã quên chìa khóa trong phòng, cô đóng ví lại rồi bấm chuông của.
Không bao lâu người hầu liền tới mở cửa.
“Tiểu thư?” Bảo mẫu vừa thấy Hạ Dĩ Hiên vội vàng lấy thân mình chặn lại tránh cho người bên trong nhìn thấy. Vừa rồi ông chủ đã trộm nói với bà rất nhiều lần, nói nếu gặp tiểu thư thì trước tiên đừng cho tiểu thư trở về, cứ ở bên ngoài trốn mấy ngày, cho dù Lục gia tức giận đến mức nào thì vài ngày sau cũng sẽ bớt giận đi nhiều.
Bọn họ thật sự không có lý do gì khiến Lục gia kết thù, cho dù xác thật hạ Dĩ Hiên đánh Lục Tiêu Họa nhưng cũng chỉ là một cái tát.
Bảo mẫu không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Dĩ Hiên, nhưng Hạ Dĩ Hiên tâm tình thật không tốt, trực tiếp nói to vào bên trong.
“Bà vì sao phải chặn tôi, tôi muốn đi vào.”
“Tiểu thư, cô không thể vào.” Bảo mẫu toát mồ hôi lạnh.
“Đây là nhà tôi, vì sao tôi không thể vào?” Hạ Dĩ Hiên lấy túi xách đập vào người bảo mẫu, bảo mẫu thật sự rất oan uổng, bà bị Hạ Dĩ Hiên xấu tính đánh liền lui về sau.
“Tiểu thư, cô thật sự không thể vào mà.”
“Vì sao tôi không thể vào?”
Hạ Dĩ Hiên còn chưa nói dứt bên trong đã có một giọng nói vọng ra:
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết vì sao cô ta không thể vào?”
Bảo mẫu đứng hình ở nơi đó, mà Hạ Dĩ Hiên cũng vậy.
“Lục… Lục Cẩm Vinh?” Dù Hạ Dĩ Hiên có bị mù thì cũng có thể nhận ra người bên trong là ai. Người này cũng nổi danh như Sở Luật, tuy Hạ gia bọn họ cùng Lục gia không trực tiếp lui tới nhưng người của Hạ gia cũng không có thiếu tham gia các tiệc rượu tụ hội linh tinh, Lục Cẩm Vinh mặt dài có chút khó phân biệt nam hay nữ nhưng lại rất dễ nhận, chỉ cần gặp qua một lần cũng không có khả năng sẽ quên.
“Phải, chính là tôi.” Lục Cẩm Vinh dựa vào một bên tường, gương mặt đang cười như không cười thật sự khiến Hạ Dĩ Hiên có cảm giác muốn bỏ chạy, nhưng hiện tại đã bước qua cửa rồi, dù có muốn chạy cũng không còn kịp.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn người hầu, thật không có mắt, cũng không biết nhắc cô người này đã tới. Người hầu càng tủi thân, vừa rồi bà có nói nhưng tiểu thư không nghe, một hai phải đi vào, hiện tại bị người ta chụp lấy lại muốn đổ lên đầu bà.
Hạ Dĩ Hiên miễn cưỡng đi vào, kết quả vừa thấy sắc mặt người ngồi trên sô pha trong lòng cũng lộp bộp theo, còn có Hạ Nhược Tâm với gương mặt bị sưng đỏ một nửa rất không đối xứng.
Hạ Nhược Tâm cười với cô, mà nụ cười bao hàm ý vị gì Hạ Dĩ Hiên không ngu ngốc tới mức không nhận ra.
Đầu Hạ Minh Chính cũng căng ra, hiện tại toàn bộ người Lục gia đã đến đây, lại hùng hồ dọa người như vậy cũng không cho cãi lý, muốn chấm dứt việc này không phải dễ dàng.
“Dĩ Hiên, con còn không mau xin lỗi Lục tiểu thư.”
Hạ Minh Chính trầm mặt giáo huấn Hạ Dĩ Hiên, đáng tiếc Hạ Dĩ Hiên lại không biết ý tốt của ông, vừa nghe thấy mình phải đối với cô gái họ Lục này xin lỗi đã khiến cô khó chịu, cho nên mặc kệ cha cô nói gì cô đều không nói.
“Dĩ Hiên!” Hạ Minh Chính lại trầm giọng cảnh cáo con gái.
Nếu là người bình thường gặp tình huống như vậy có lẽ đã lên giọng hòa giải, nhưng đáng tiếc người Lục gia sẽ không.
Hạ Dĩ Hiên tính đi luôn lên lầu, kết quả Lục Khả Ân đập ‘rầm’ một tiếng lên bàn khiến mọi người đều khiếp sợ.
“Hạ Minh CHính, ông dạy dỗ con gái như vậy à? Hạ gia các người cũng coi như có danh tiếng, như thế nào lại dạy ra một đứa không biết lễ nghĩa?”
Mặt Hạ Minh Chính nóng bừng, Hạ Dĩ Hiên trước này cũng không bị người khác quở trách như vậy.
“Lão già, chuyện Hạ Dĩ Hiên tôi cũng không đến phiên ông quản. Ông nên quản con gái mình đi, đi câu dẫn hôn phu của người khác.”
Lục Khả Ân sửng sốt, thật lâu đều chưa có ai mắng thẳng vào mặt ông như vậy, lại còn mắng rất khó coi.
"Hôn phu của người khác là ai?" Giản Thanh Doanh lo lắng nắm tay Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, cô ấy nói tổng giảm đốc của con, con với anh ấy một chút cũng không có, chỉ có cô ta nghi ngờ bậy bạ.” Hạ Nhược Tâm thanh minh, mà cô cũng không nói dối, vốn dĩ cô cùng Sở Luật không có quan hệ, đương nhiên cũng không muốn có quan hệ gì với Sở Luật.
Lục Cẩm Vinh bật cười. “Tôi không biết từ khi nào Sở Luật lại thành con rể Hạ gia các người? Muốn tôi gọi anh ta tới đây giải thích một chút không?” Nói, anh liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Sở Luật.
“Đừng!” Hạ Minh Chính vội vàng ngăn cản, miệng cũng vội vàng giải thích: “Đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Ông chỉ có thể nói vậy, bằng không ông biết nói gì với Sở gia, bên Sở gia căn bản chưa đồng ý gì với bọn họ.
Lúc này đã gây chuyện với Lục gia, chẳng lẽ còn muốn gây thêm chuyện với Sở gia sao? Hơn nữa xác thật Sở Luật cũng chưa đề cập gì tới chuyện đính hôn, ông sợ thật sự Sở Luật tới đây nói một câu không quan hệ với Hạ gia nhà ông thì có lẽ về sau thật sự không có quan hệ.
“Dĩ Hiên, mau xin lỗi Lục tiểu thư.” Cả giọng nói lẫn khuôn mặt Hạ Minh Chính không có nửa phần vui đùa, xin lỗi là bắt buộc phải làm, xin lỗi rồi Lục gia còn chưa chắc đã tha thứ.
Hạ Dĩ Hiên bị dọa sợ suýt nhảy dựng lên, cô mím môi lại, hiện tại cũng biết lợi hại như nào.
“Thực xin lỗi.” Cô có chút không tình nguyện, âm thanh nhỏ không nói, bộ dáng còn kiểu bức chết cũng không nhận sai khiến người khác nhìn thấy đã không thoải mái.