Lục Khả Ân tính tình vốn chính trực, không quen nhìn nhất là loại người trong lòng tiểu nhân này. Ông hừ một tiếng, rõ ràng không hài lòng.
Hạ Dĩ Hiên xám mặt, tuy rằng vẫn không tình nguyện nhưng vẫn phải chịu đựng nhịn đi một ít.
“Thực xin lỗi.”
Lục Cẩm Vinh đã đi tới đứng bên cạnh Lục Khả Ân.
“Lục gia chúng tôi không cần xin lỗi, có phải Hạ tiểu thư thấy sự xin lỗi với mình quá quý trọng?”
“Vậy các người muốn thế nào?” Hạ Dĩ Hiên nhịn xuống bàn tay muốn tóm người khác, răng nghiến chặt.
“Không có gì?” Lục Cẩm Vinh vẫn hòa nhã như trước, anh cười nhàn nhạt nhưng trong mắt lại không có nửa ý cười. “Cô nợ như nào thì cứ trả như vậy.”
Anh nói xong chẳng những sắc mặt Hạ Dĩ Hiên thay đổi mà ngay cả Hạ Minh Chính cũng vậy. Nợ như nào trả như vậy chẳng lẽ muốn đánh Hạ Dĩ Hiên sao, mà hiên nhiên ý tứ của Lục Cẩm Vinh chính là như vậy.
“Các ngươi…” Hạ Dĩ Hiên thật sự tức giận, này không phải là ý không tha cho người khác sao?
“Dĩ Hiên!” Hạ Minh Chính lạnh giọng cảnh cáo cô. Hạ Dĩ Hiên nhịn xuống tức giận, đôi mắt lạnh lùng trừng nhìn Hạ Nhược Tâm, nếu cô ta dám động vào cô thì cô sẽ không để yên.
Lục Khả Ân lắc đầu, đem con gái dạy thành như vậy cũng coi như là một nhân tài. Loại gia thế này có nhiều tiền hơn bắt đầu thiếu đạo đức.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô muốn lấy cả vốn lẫn lãi của mình.
“Muốn anh hỗ trợ không?” Lục Cẩm Vinh nói vậy nhưng anh vẫn đứng tại chỗ không có ý tứ muốn hỗ trợ. Một người đàn ông đánh phụ nữ thì thật kì cục.
“Không cần, em có thể tự mình làm được.” Hạ Nhược Tâm xắn tay áo lên.
“Lục Tiêu Họa, cô dám!”
Hạ Dĩ Hiên thét chói tai chưa kịp dứt đã nghe tiếng ‘bang’ một cái, má phải cô ăn một cái tát, đúng là Hạ Nhược Tâm vung tay tới.
“Mày dám đánh tao?” Hạ Dĩ Hiên không dám tin lấy tay che mặt mình lại, cô lớn như vậy nhưng đây là lần đâu tiên bị người đánh.
“Phải, sao không dám?” Hạ Nhược Tâm sờ tay của mình lại tát thêm một cái. Đánh người không vả mặt, xin lỗi, hiện tại cô lại càng muốn vả mặt người khác.
Lại một cái tát nữa, cô khiến Hạ Dĩ Hiên sắp nổi điên rồi.
Hạ Nhược Tâm lắc lắc cánh tay của mình, cô không để ý tới hận ý rõ ràng trên mặt Hạ Dĩ Hiên, giữa bọn họ kết thù cũng không phải chỉ một hai lần.
“Nhớ kỹ,” cô lại vươn tay tát mặt heo của Hạ Dĩ Hiên, “không phải ai cũng là Hạ Nhược Tâm để cô có thể đánh mà không đánh lại, mắng không cãi lại.”
Mà ba chữ ‘Hạ Nhược Tâm’ khiến Hạ Minh Chính, còn có Thẩm Ý Quân, cùng Hạ Dĩ Hiên biến sắc.
“Tôi lên lầu trước.” Thẩm Ý Quân đứng lên, bám vào tay vịn cầu thang lên lầu. Bà quay lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm, tuy không phải con gái bà nhưng bà rất cảm kích cô, một câu nói như vậy giống như đòi lại công đạo cho con gái bà.
Hạ Minh Chính hiện tại không để ý tới Thẩm Ý Quân, ở trong lòng ông con gái kỳ thật vẫn quan trọng hơn một ít. Cho dù Hạ Dĩ Hiên đã hơn hai mươi tuổi nhưng ở trong lòng ông cũng chỉ là một đứa trẻ lớn tuổi mà thôi. Là ai có con gái bị đánh thành như vậy, là người cha không có khả năng không khó chịu, nhưng ông lại rất rõ ràng ông không thể đỡ, cũng không thể cản.
“Được, chúng ta đi thôi.” Lục Cẩm Vinh đứng thẳng thân thể đưa tay đỡ Giản Thanh Doanh dậy. Giản Thanh Doanh nắm tay Hạ Nhược Tâm, miệng cũng nói: “Sau này con tránh xa những người này một ít, tránh lại hư theo.”
“Con biết rồi.” Hạ Nhược Tâm đồng ý. Giản Thanh Doanh ghét bỏ đâm thẳng thể diện của Hạ gia là có thể thấy người Lục gia thực sự không thích phong cách Hạ gia.
Khi bọn họ đi rồi Hạ Dĩ Hiên mới ngồi phịch xuống sô pha khóc rống lên.
Bọn họ thật sự quá khi dễ người, che lại mặt mình, Hạ Dĩ Hiên tức giận ném vài cái gối ôm. Cô lần đầu bị tát vào mặt nhiều như vậy, lại còn trước mặt nhiều người, điều này làm sao khiến cô có thể gặp mặt người khác, về sau còn ngẩng đầu lên như thế nào?
“Ài…” Hạ Minh Chính than một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Dĩ Hiên. Mặc kệ con gái hư thế nào, không biết cố gắng thế nào, phạm sai lầm lớn như nào thì đây vẫn là con gái ông, là con gái duy nhất của ông.
“Về sau phải nhớ, có những người con không chọc được. Ba của con không phải vạn năng, không phải lần nào cũng chống đỡ cho con được. Tuy rằng điều kiện nhà ta không kém nhưng so với ta thì họ càng tôn quý hơn nhiều.” Đây là hiện thực, bọn họ có thể cá lớn nuốt cá bé, giống như Hạ Nhược Tâm trước kia, nhưng Lục Tiêu Họa cùng người của Lục gia thì khác, bọn họ có thể một tay cũng bóp chết Hạ gia.
Người Lục gia không nể mặt mũi bọn họ, người Lục gia cũng không cho bọn họ thể diện.
“Về sau con tốt nhất tránh xa cô gái họ Lục kia một ít, có thể trốn không thấy được thì trốn, có thể tránh liền rời xa.”
“Ba, con cứ chịu đánh như vậy sao?”
Hạ Dĩ Hiên đấm mạnh vào sô pha, ba cái tát này có phải phải ăn trắng, tôn ngôn của cô có phải cứ bị giẫm như vậy.
“Vậy con còn muốn thế nào?” Hạ Minh Chính hỏi lại Hạ Dĩ Hiên. “Con còn muốn đánh lại, sau đó lại bị người ta đánh lại. Con cho rằng con gái Lục gia là Hạ Nhược Tâm sao?”
Hạ Dĩ Hiên không nói gì, hiển nhiên cô không có khả năng sẽ đánh trả, nhưng thù này cô nhớ kỹ. Cô phải nhanh một chút khiến Sở Luật đồng ý kết hôn với cô mới được, không phải nói Sở gia cùng Lục gia là cùng mâm sao, chỉ cần về sau cô là người của Sở gia, đến lúc đó sẽ từ từ thu thập con tiện nhân Lục Tiêu Họa kia.
Cô lau nước mắt, cầm lấy túi xách đi lên lầu, đi đến cửa cầu thang lại gặp Thẩm Ý Quân.
“Như thế nào?” Hạ Dĩ Hiên nâng cằm lên. “Bà đang chê cười tôi?”
“Không có.” Thẩm Ý Quân chỉnh lại cổ áo mình, tầm mắt cũng rời khỏi mặt Hạ Dĩ Hiên đi xuống.
“Bà còn không xứng chê cười tôi, tới con gái mình còn không cần thì có tư cách gì?” Hạ Dĩ Hiên lại đâm một đao vào ngực Thẩm Ý Quân. Thân thể Thẩm Ý Quân cứng đờ, từng bước đi xuống lầu.
Hạ Dĩ Hiên lắc lắc túi xách LV trong tay, có chút đắc ý đi vào trong phòng mình. (Đọc trên gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé