Nghe Nhan Dịch Trạch thừa nhận đúng là đang hẹn hò với người phụ nữ khác, Quan Hiểu Ninh vẫn bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Hiểu Hiểu, em ngồi xuống nghe anh nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đã.” Nhan Dịch Trạch kéo Quan Hiểu Ninh ngồi xuống sofa.
Quan Hiểu Ninh thuận theo ý anh ngồi xuống nhưng lại im lặng không nói gì cả.
Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh hẹn Hàn Tư Nghê chủ yếu là để cô ấy giúp anh viết tự truyện đăng nhiều kỳ trêи báo.”
Quan Hiểu Ninh hỏi: “Tại sao phải viết cái này?”
“Vì anh cần Hàn Tư Nghê giúp anh làm chuyển đổi cục diện bất lợi đối với anh và đối với Trung Hiểu hiện nay, hình tượng của cô ấy rất chính diện lại nổi tiếng, những gì cô ấy viết có thể khiến người ta tin.” Nhan Dịch Trạch nói ra mục đích khiến anh làm như vậy.
“Cô ấy nổi tiếng như vậy, anh mời cô ấy viết thì cô ấy sẽ viết ư?”
Nhan Dịch Trạch cười: “Đây là việc hai bên đều có lợi, cô ấy có thể giúp anh thay đổi hình tượng, anh cũng đã cho cô ấy một đề tài mang tính thực tế, vào lúc này có thể đi sâu vào tiến hành phỏng vấn anh, sẽ càng đem lại lợi ích rất lớn cho cô ấy.”
Quan Hiểu Ninh nghe xong không biểu hiện thái độ gì cả, Nhan Dịch Trạch ôm cô dỗ dành nói: “Hiểu Hiểu, thật ra anh không muốn em biết chuyện này, sợ trong lòng em cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết là việc này chắc chắn không giấu được em, đám nhà báo sẽ không thể nào bỏ qua tin này, chỉ là không ngờ lại bị đăng lên nhanh như vậy.”
Quan Hiểu Ninh chớp chớp mắt: “Những gì anh làm là việc chính đáng, tại sao em phải cảm thấy khó chịu chứ?”
“Vì để viết tự truyện cho anh Hàn Tư Nghê cần phải đi theo anh mỗi ngày, như vậy vừa tiện cho việc phỏng vấn cũng có thể hiểu rõ thêm công việc và cuộc sống hàng ngày của anh, làm vậy để người ta cảm nhận được sự bình dị gần gũi của anh.”
Quan Hiểu Ninh mỉm cười: “Thời gian gần đây anh có bao nhiêu khó khăn em đều biết, nếu làm vậy có thể giúp được anh, thì sao em phải thấy khó chịu nữa chứ, anh cứ làm theo cách nghĩ của mình đi.”
Nhan Dịch Trạch lập tức thể hiện vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết ngay là Hiểu Hiểu luôn nghĩ cho anh mà.”
Quan Hiểu Ninh đứng dậy: “Đi thôi, em cùng anh ra ngoài ăn chút đồ.”
Thấy Quan Hiểu Ninh thông tình đạt lý như vậy tâm trạng Nhan Dịch Trạch lập tức trở nên rất tốt, đi theo sau cô cùng ra ngoài ăn cơm.
Từ sau ngày đó, tin về Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê được đăng lên rất nhiều trêи các trang báo, bài đăng nhiều kỳ mà cô viết về Nhan Dịch Trạch cũng nhận được sự chú ý mà trước đây chưa từng có, khiến tờ báo chiều vốn lượng tiêu thụ bị giảm đi rất nhiều do các trang báo trêи mạng giờ lại trở nên bán chạy cực kỳ, mọi người ai cũng rất hiếu kỳ về quá khứ không ai biết đến của Nhan Dịch Trạch, cho nên mỗi ngày các tờ báo đều được bán hết nhanh chóng, có khi mua không được nữa.
Dưới ngồi bút của Hàn Tư Nghê, Nhan Dịch Trạch được miêu tả thành một người vì từ nhỏ ba mẹ ly dị nên bị tổn thương về tâm hồn mà trở thành người không giỏi biểu đạt ý của mình, chưa từng được hưởng thụ qua tình yêu thương của cha mẹ anh ấy đã phải chịu nhiều khổ cực, cũng đã từng sa ngã, nhưng cuối cùng dưới sự dạy bảo ân cần của bà nội anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, từ đó mà gây dựng sự nghiệp.
Đồng thời văn chương vô cùng tinh tế mà miêu tả Nhan Dịch Trạch đã phát hiện tài năng kinh doanh của mình như thế nào trong quá trình giúp bạn bè bán xe, kế đó là gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi từng bước từng bước kiếm được thùng vàng đầu tiên trong đời, nhưng anh không vì thế mà an phận thủ thường, ngược lại anh rất liều lĩnh đem toàn bộ tài sản của mình và vay vốn để sáng lập Trung Hiểu, cho dù sự nghiệp đã phát triển được như ngày hôm nay nhưng nguyên tắc làm người của anh là sống thực tế vẫn chưa từng thay đổi.
Sau khi bài viết đăng được một tháng, giới báo chí đăng tin tức về Nhan Dịch Trạch cũng bắt đầu dịu lại, quá trình trưởng thành của anh cũng được trao cho một hàm nghĩa mới, thiếu niên cực đoan vì thiếu tình thương của ba mẹ cải tà quy chính trải qua bao gian khổ để lập nghiệp và bước lên con đường thành công được xem là tấm gương của xã hội, cũng mang ý nghĩa giáo ɖu͙ƈ rất tích cực cho xã hội ngày càng nhiều người xốc nổi này, giá cổ phiếu của Trung Hiểu cũng nhanh chóng tăng lại, các thành viên trong hội đồng quản trị cũng đều an tâm trở lại.
Hàn Tư Nghê đặt laptop trêи đùi, làm tổ trêи chiếc ghế sofa trong phòng nghỉ vừa to vừa thoải mái ở công ty của Nhan Dịch Trạch đang suy nghĩ xem nội dung bài đăng của kỳ sau nên viết gì, trong một tháng này mỗi ngày cô đều đi làm và tan ca như những nhân viên trong Trung Hiểu vậy, chỉ có khác ở chỗ là cô luôn đi theo bên người Nhan Dịch Trạch, vả lại trong bất cứ trường hợp nào cô cũng không cần phải né tránh.
Mới đầu khi Nhan Dịch Trạch cho người đến tìm cô viết bài đăng dài kỳ như vậy cô đã cự tuyệt, vì lúc đó đang có rất nhiều tin đồn xấu về Nhan Dịch Trạch, ngộ nhỡ có gì bất chắc không những không thể giúp được Nhan Dịch Trạch mà còn liên lụy bản thân làm mất thanh danh của mình.
Nhưng sau đó Nhan Dịch Trạch đã đích thân đến tìm cô và nói ra cái lợi và cái hại khi hai người hợp tác với nhau, sau khi nói xong anh cũng không nói thêm lời dư thừa nào nữa cuối cùng chỉ hỏi cô có dám nhận sự khiêu chiến vừa có rủi ro lớn vừa có thể gây chấn động này không, cho dù biết được đấy chỉ là lời khích tướng của Nhan Dịch Trạch thôi, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận nếu bài đăng dài kỳ thành công thì nó có nghĩa là sự nghiệp của mình sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Việc kế tiếp vì để có thể khiến cho hình tượng của Nhan Dịch Trạch trở về lại trạng thái ban đầu một cách chân thật cũng vì để văn chương của mình có được sự thuyết phục và sự cảm hóa, cô đã đề xuất yêu cầu đi theo bên người Nhan Dịch Trạch để có thể tiến hành việc quan sát dễ dàng, không ngờ Nhan Dịch Trạch không nói gì cả mà đồng ý ngay, cho nên mới có được cục diện hai bên đều thắng như hôm nay.
Chỉ là trong một tháng ở bên nhau này đã xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, đó chính là cô đã động tâm với người đàn ông này! Vốn dĩ chỉ là mối quan hệ hợp tác trong công việc nhưng trong quá trình quan sát anh cô phát hiện mình càng ngày càng không thể rời mắt khỏi anh, sự nghiêm túc trong công việc, sự hóm hỉnh trong đời tư, sự khen thưởng hào phóng đối với cấp dưới, thái độ làm người phóng khoáng tiêu sái vạn phần đã tạo nên một Nhan Dịch Trạch đầy sức hút, khuôn mặt vô cùng điển trai đã tăng thêm cho anh rất nhiều điểm cộng.
Có thể nói bài viết của cô thành công như vậy không phải là ngẫu nhiên, cô quả thật là rất dụng tâm để viết, dùng những câu chữ tràn đầy tình cảm để mọi người một lần nữa làm quen với một nhân vật trong giới kinh doanh thường xuất hiện trong những tin tức giải trí.
“Còn đang viết ư, nghỉ ngơi một lát đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, em có muốn ăn gì không?” Vào lúc này Nhan Dịch Trạch bước đến cắt ngang sự suy nghĩ của cô.
Hàn Tư Nghê không nhúc nhích chỉ là cười dí dỏm một cái: “Nghe nói giá cổ phiếu của Trung Hiểu tăng lại rồi, anh định trả ơn em như thế nào đây?”
“Thì anh đã cho em tin độc quyền rồi đấy, những gì mà em viết chưa từng có phóng viên nào đưa tin đâu.”
Hàn Tư Nghê đẩy chiếc laptop sang một bên, đứng dậy thân mật mà khoác tay Nhan Dịch Trạch: “Vậy thì em còn cần phải tìm hiểu sâu hơn một chút về anh, đầu tiên bắt tay vào phương diện bình dị gần gũi của anh trước đi, hôm nay chúng ta sẽ đi đến nhà ăn nhân viên mà dùng cơm, nội dung bài viết kỳ sau em dự định sẽ viết về cuộc sống đời thường của anh, triển khai cho mọi người thấy tuy sự nghiệp anh vô cùng thành đạt nhưng cũng chỉ là một bình thường như bao người khác mà thôi, cũng sẽ tự mình xuống bếp, cũng sẽ tự mình giặt đồ.”
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Ý kiến này hay đấy, anh sẽ toàn lực phối hợp với em.”
Hàn Tư Nghê bĩu môi một cái: “Vậy tối nay em sẽ đến nhà anh, anh có đồng ý không?”
“Có gì mà không đồng ý chứ, vô cùng hoan nghênh.”
“Em còn nghe nói anh giấu người đẹp ở nhà, em đi liệu có tiện không?”
Giọng điệu của Hàn Tư Nghê vừa như đang làm nũng vừa như đang nói đùa.
Lúc trước cô vốn không hề quan tâm Nhan Dịch Trạch như thế nào, nhưng nếu đã có cảm tình với anh rồi thì không thể không để ý đến tin lúc trước anh rầm rộ công khai thừa nhận có bạn gái, nếu như Nhan Dịch Trạch vẫn còn đang ở cùng với cô Tây Thi nhà ăn đó thì trong một tháng qua cô lại chưa từng nghe anh nói bất cứ chuyện gì về đối phương cả, người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh đó cũng không thấy đến công ty, mà sau khi tan ca thì phần lớn thời gian Nhan Dịch Trạch đều cùng ăn tối với mình, có khi hai người cùng tụ tập với bạn của anh đến rất muộn, cho nên cô rất tò mò rốt cuộc có còn người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh đó tồn tại nữa hay không.
Trừ khi cô ấy ở chung với Nhan Dịch Trạch mới có khả năng giải thích loại tình huống như vậy, cách duy nhất để tìm ra đáp án đó chính là tới thăm nhà Nhan Dịch Trạch xem như thế nào.
Nhan Dịch Trạch thấp giọng cười: “Nhà văn lớn của tôi ơi, cái gì mà cất giấu người đẹp gì chứ, còn ai có thể xinh đẹp hơn em nữa hả?” Trêи mi tâm có sự ám muội nói không nên lời.
Hàn Tư Nghê thấy ngại mà mím môi, nhưng trong lòng lại rất thích câu “của tôi” của Nhan Dịch Trạch.
Hai người vừa bước vào nhà ăn thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, cho dù mọi người đều đang dùng cơm nhưng tầm mắt thì cứ luôn dính chặt trêи người của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê.
Hàn Tư Nghê rất tự nhiên thoải mái mà chọn một vị trí ở chính giữa nhà ăn, sau đó ngồi đợi Nhan Dịch Trạch đem thức ăn đến, những ngày ở bên nhau này cũng đã khiến cô cảm nhận được phong độ đàn ông của Nhan Dịch Trạch một cách sâu sắc, chỉ cần có anh thì cô không cần phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì.
Nhan Dịch Trạch quả nhiên là đích thân đi quẹt thẻ cơm rồi qua bên quầy lấy thức ăn cho Hàn Tư Nghê, đem thức ăn đến cho Hàn Tư Nghê rồi sau đó anh mới đi lấy phần cơm của mình.
Đợi Nhan Dịch Trạch quay trở lại Hàn Tư Nghê mới chỉ vào phần cơm của mình và cười nói: “Những món này đều là những món mà em thích ăn.”
“Sở thích của em anh lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.”
Hàn Tư Nghê cảm thấy tim mình như tan chảy, cô gắp một miếng thức ăn đưa đến bên miệng Nhan Dịch Trạch cười ngọt ngào và nói: “Em cũng nhớ sở thích của anh, món rau cần mà em thích nhất lại là món mà anh ghét nhất, nhưng mà rau cần có rất nhiều chất dinh dưỡng, anh ngoan ngoãn không nên kén ăn quá, ăn một miếng đi nào.”
Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Nghê, từ từ mở miệng ra ăn miếng rau cần ở trước mặt mình, kế đó hai người nhìn nhau cười.
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, Hàn Tư Nghê nghĩ: Đây chắc là cảm giác của hạnh phúc nhỉ.
Cho nên cho dù bên cạnh Nhan Dịch Trạch rốt cuộc có cô Tây Thi nhà ăn đó hay những người phụ nữ khác không, thì cô cũng phải giành lấy hạnh phúc cho riêng mình!
“Hiểu Ninh, nhân lúc mọi người còn chưa nhận ra em, chúng ta về trước đi.”
Khi sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi những cử chỉ thân mật của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê, ngồi ở trong góc của nhà ăn Vu Diên Danh đang thúc giục người đến đây cùng mình—Quan Hiểu Ninh, thật ra là anh không muốn để cô nhìn tiếp nữa.
Quan Hiểu Ninh chuyển dời tầm mắt nhìn sang Vu Diên Danh, có vẻ như tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào: “Diên Danh, cảm ơn anh đã đưa em đến đây.”
Vu Diên Danh cau mày kéo Quan Hiểu Ninh lặng lẽ rời khỏi nhà ăn, cho đến khi về đến văn phòng làm việc của anh ở tầng 34 anh mới lên tiếng: “Thật ra để em qua Trung Hiểu vừa là ý của anh và cũng là ý của Tiểu Tuyết, vừa rồi cũng là cô ấy gọi điện cho anh nói Nhan Dịch Trạch đưa người phụ nữ đó đến nhà ăn.”
“Tiểu Tuyết?”
“Ừm, thật ra Tiểu Tuyết sớm đã quay về từ Pháp rồi nhưng cô ấy vẫn luôn không dám gặp em và cũng không còn mặt mũi nào để gặp em, chỉ là mỗi ngày cô ấy đi làm đều nghe được tin của Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê, cũng đã nhìn thấy hai người họ dây dưa với nhau vài lần cho nên nhịn không được mới bảo anh đưa em đến chứng kiến tận mắt, chỉ là cho dù biết làm vậy là rất tàn nhẫn nhưng cuối cùng thì em vẫn phải đối mặt với hiện thực. Hiểu Ninh, Nhan Dịch Trạch không đáng để em vì anh ta mà làm lỡ bản thân nữa!”
“Tiểu Tuyết cô ấy vẫn còn để ý đến chuyện của em ư?”
Vu Diên Danh liền gật đầu: “Cô ấy vẫn luôn rất để tâm đến chuyện của em, em cho cô ấy một cơ hội để bù đắp lại có được không, cô ấy đã biết lỗi của mình rồi, cô ấy chỉ vì bị kϊƈɦ thích bởi thiên phú của em mà sinh lòng đố kỵ nên mới nhất thời làm ra chuyện hồ đồ như vậy, nhưng bây giờ cô ấy đã tỉnh ngộ rồi.”
Quan Hiểu Ninh cử động cằm mình một chút rồi nở một nụ cười hoàn toàn không hề mang theo ý cười: “Diên Danh, em hiểu nổi khổ tâm của anh, nhưng mà anh cũng thấy kết quả của việc em cho người ta cơ hội rồi đấy, cho nên bây giờ em không dám cho bất kỳ một ai cơ hội nữa. Phiền anh nói với Tiểu Tuyết giùm, sau này em và cô ấy sẽ vẫn là bạn bè, nhưng không phải là hôm nay và cũng không phải là ngày mai, em cần có thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhưng mà cho dù sau này còn có thể làm bạn thì em cũng sẽ không nhắc đến bất cứ việc gì liên quan đến thiết kế thời trang ở trước mặt cô ấy nữa.”
“Em đồng ý tha thứ cho cô ấy là được rồi, anh cũng sẽ nói lại những lời vừa rồi của em cho cô ấy nghe.”
Quan Hiểu Ninh cảm ơn Vu Diên Danh thêm một lần nữa rồi rời khỏi Trung Hiểu bắt xe về chỗ ở của Nhan Dịch Trạch.
Sau khi về đến nhà việc đầu tiên cô làm chính là đi ngủ một giấc đã, nhìn đồng hồ thấy cũng gần tới giờ cơm thì cô vẫn như mọi khi đi vào nhà bếp nấu cơm, chỉ có điều lần này cô nhất định phải đợi đến khi Nhan Dịch Trạch về để nói rõ ràng trước khi kết thúc mọi chuyện.
Cho nên khi nghe thấy có tiếng mở cửa thì cô lập tức đứng dậy, nhưng khi cô nhìn thấy Nhan Dịch Trạch và Hàn Tư Nghê nói cười bước vào sau khi cánh cửa mở ra thì cô không tự chủ được mà đứng ngẩn ra trong giây lát, sau đó lại từ từ nở nụ cười đi về phía hai người!
Hàn Tư Nghê đi theo Nhan Dịch Trạch vào nhà, từ xa cô đã thấy Quan Hiểu Ninh mỉm cười đứng đó, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu vì những suy đoán của mình đã thành sự thật nhưng lại cho rằng cục diện như vậy không những không ảnh hưởng đến sự phát triển của mình và Nhan Dịch Trạch, mà ngược lại có thể lợi dụng cơ hội lần này mặt đối mặt mà đọ sức một lần với cô Tây Thi nhà ăn này ở trước mặt Nhan Dịch Trạch, như vậy càng có thể thể hiện được ưu thế của mình.
Vả lại cô cho rằng người phụ nữ tên Quan Hiểu Ninh này không chỉ không có học thức mà chắc đầu óc cũng chẳng có, đổi lại là người khác ai mà có thể nhẫn nhịn được việc bạn trai mình ngày nào cũng bị đăng tin ở cùng người phụ nữ khác, còn cả ngày ở bên người phụ nữ khác, có thể nói là đến cả sự tôn trọng và tôn nghiêm cơ bản cũng không có, đây không phải là vô tri và ngốc thì là cái gì? Nhìn khuôn mặt và cách ăn diện của cô ấy cho dù có sống ở đây thì cũng chỉ là dạng nấu cơm dọn dẹp như người làm mà thôi.
Tiếp tục nói cười với Nhan Dịch Trạch, Hàn Tư Nghê cố tình tỏ ra như không có sự tồn tại của Quan Hiểu Ninh ở đây.
Lúc này Nhan Dịch Trạch cũng đã nhìn thấy Quan Hiểu Ninh, cười ôm lấy cô nói với Hàn Tư Nghê: “Tư Nghê, đây là bạn gái của anh Quan Hiểu Ninh. Hiểu Hiểu, vị này chính là tác giả nổi tiếng mà anh đã từng nói với em, Hàn Tư Nghê.”
“Xin chào.” Quan Hiểu Ninh lễ phép mà đưa tay ra.
“Tác giả nổi tiếng gì chứ, chẳng qua chỉ vì mưu sinh mà thôi, không biết cô Quan làm nghề gì nhỉ?” Hàn Tư Nghê mỉm cười bắt tay với Quan Hiểu Ninh, lại có chút hoài nghi đối với sự phân tích vừa rồi của mình, vì từ thái độ của Nhan Dịch Trạch cho thấy có vẻ như không giống đang lạnh nhạt và xem nhẹ Quan Hiểu Ninh, mà điều khiến cô càng thêm ngạc nhiên chính là Nhan Dịch Trạch đã từng nói với cô ấy về mình.
Quan Hiểu Ninh hổ thẹn nói: “Tôi không có đi làm.”
“Cô ấy đang học ngành thiết kế thời trang, dạo trước còn giành được giải thưởng nữa, nhưng mà anh thích cô ấy ở nhà chăm sóc anh hơn. Vừa rồi mới bước vào nhà thì anh đã ngửi thấy mùi thơm rồi, em đã nấu món ngon gì vậy?” Nhan Dịch Trạch nói xong còn hôn lên mặt cô một cái.
“Chỉ là nấu vài món bình thường mà thôi, hai người chưa ăn cơm à?”
Nhan Dịch Trạch lắc đầu: “Chưa, vừa tan ca là về đây luôn, mình ăn cơm thôi, anh đói rồi.”
“Vậy để em đi chuẩn bị một chút.”
“Anh giúp em. Tư Nghê, em ngồi chơi chút đã, lát nữa thử xem tay nghề của Hiểu Hiểu.” Nhan Dịch Trạch nói xong thì đi vào nhà bếp với Quan Hiểu Ninh.
Hàn Tư Nghê buồn bực mà ngồi xuống ghế sofa, tâm trạng đã không còn vui như trước khi tới đây, sự thân mật của Nhan Dịch Trạch đối với Quan Hiểu Ninh biểu hiện vô cùng tự nhiên không hề có chút giả tạo, từ thần thái của Quan Hiểu Ninh cũng có thể thấy được đây là phương thức họ sống chung với nhau hàng ngày.
Điều mà khiến cô càng thêm khó chịu đó chính là, sau khi nhìn thấy mặt dịu dàng chu đáo như vậy của Nhan Dịch Trạch, sự ái mộ và yêu thích của cô dành cho anh lại càng thêm sâu sắc hơn, nếu giờ phút này người với tư cách là nữ chủ nhân của căn nhà này đứng bên cạnh anh là mình thì tốt biết mấy!
canh được dọn lên, ba người ngồi vào bàn ăn, Hàn Tư Nghê nhìn thấy Nhan Dịch Trạch thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Quan Hiểu Ninh và nói chuyện chọc cô ấy cười thì trong lòng tự nhiên nảy sinh sự đố kỵ và căm hận đối với Quan Hiểu Ninh.
Cắt ngang ánh nhìn chuyên chú của Nhan Dịch Trạch dành cho Quan Hiểu Ninh, Hàn Tư Nghê nở nụ cười ngọt ngào: “Dịch Trạch, anh có còn nhớ cái hôm mình dùng cơm với Nhậm Thành Vỹ, anh ta bảo chúng ta đến nhà anh ta chơi không? Tháng này lên núi ngắm lá phong là thích hợp nhất, chúng ta hẹn bữa nào cùng đi đi, hoàn cảnh ở đó rất tốt cho việc viết bài, chuyên mục cũng gần kết thúc rồi em muốn sắp xếp chỉnh lý lại sau đó chuẩn bị cho việc ra sách, có rất nhiều nhà xuất bản đã liên lạc với em rồi, cuốn sách này nhất định sẽ bán rất chạy!”
Nhan Dịch Trạch cảm thấy hứng thú mà quay đầu lại: “Được, nếu em muốn đến đó thì anh sẽ cho người sắp xếp.”
“Anh sẽ đi cùng em chứ, nếu không em sẽ không có cảm hứng đâu.” Hàn Tư Nghê nói với vẻ đùa cợt.
“Em muốn anh đi, thì đương nhiên anh sẽ nghe lệnh mà làm theo.”
Hàn Tư Nghê mừng ra mặt, nhịn không được mà liếc nhìn Quan Hiểu Ninh đang lặng lẽ ăn cơm một cái, rồi lại tiếp tục nói với Nhan Dịch Trạch về những người bạn của anh, cho đến khi điện thoại của Nhan Dịch Trạch reo và anh đi nghe máy, cô ta mới khóe miệng đầy ý cười mà hỏi Quan Hiểu Ninh: “Cô không cảm thấy khó chịu ư?”
Quan Hiểu Ninh ngẩng đầu lên: “Sao lại khó chịu?”
“Ngày nào tôi cũng đi làm chung với Dịch Trạch, còn thường xuyên đi ăn cơm chung với nhau và đi gặp bạn bè của anh ấy, cái gì chúng tôi cũng có thể nói cho nhau nghe, vừa rồi còn ở trước mặt cô nói là cùng đi du lịch, sao một chút phản ứng cô cũng không có vậy?”
“Tôi nên có phản ứng như thế nào đây, phản đối hay là làm ầm lên? Dịch Trạch là bạn trai của tôi, tôi rất hiểu anh ấy, giữa cô và anh ấy chỉ là quan hệ trêи công việc mà thôi, những gì mà anh ấy làm chẳng qua là muốn khiến cô vui thôi, như vậy thì cô mới tận tâm tận lực mà viết tốt về anh ấy.”
Hàn Tư Nghê mắc cười mà lắc đầu: “Liệu có phải cô tự cảm thấy có hơi tốt quá rồi không, nếu nghĩ vậy có thể khiến cô thấy thoải mái thì cô cứ tiếp tục như vậy đi. Hơn nữa tôi cũng không biết nên miêu tả tính cách như thế này của cô trong bài viết như thế nào nữa, mà cô lại là điểm nhấn quan trọng có rất nhiều người tò mò về thân thế của cô lắm đấy, cô có thể giới thiệu một chút về mình được không, đây cũng là một trong những lý do mà hôm nay tôi qua đây.”
“Trong bài viết của cô tốt nhất là không nên xuất hiện tên của tôi, tôi cũng sẽ không cung cấp bất kỳ tin tức nào đâu.”
Sự cự tuyệt của Quan Hiểu Ninh khiến Hàn Tư Nghê tức giận: “Cô Quan, cô không phối hợp như vậy sẽ khó làm việc lắm đấy, cô cũng biết là Dịch Trạch đang cố gắng hết sức để thay đổi hình tượng của mình trong lòng công chúng, hay là cô Quan đây có bí mật nào đó không thể cho người khác biết?”
Câu trả lời của Quan Hiểu Ninh chính là lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.
“Hai người đang nói gì vậy?” lúc này Nhan Dịch Trạch đã nghe điện thoại xong và quay trở lại bàn ăn.
Hàn Tư Nghê cười nhẹ: “Vừa rồi em định tìm hiểu thêm về cô Quan, nhưng không ngờ cô ấy không chịu nói gì cả, nếu như vậy thì phần cuối bài đăng của anh sẽ bị mất đi sự hấp dẫn, anh cũng biết là đại đa số mọi người đều quan tâm đến cuộc sống đời tư của anh mà.”
Nhan Dịch Trạch nghe vậy không nghỉ ngợi gì lập tức nói: “Em chỉ cần viết Hiểu Hiểu là bạn gái của anh là được rồi, cũng có thể viết thêm một số việc trong đời sống thường ngày của chúng tôi, còn về những chuyện khác nếu Hiểu Hiểu không muốn nói thì em cũng đừng hỏi nữa.”
“Được rồi, em hiểu rồi.” Hàn Tư Nghê tỏ vẻ hiểu chuyện mà đồng ý, nhưng cô cảm thấy cực kỳ phản cảm với thái độ cố tỏ ra thần bí của Quan Hiểu Ninh, một kẻ chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thì cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, chắc chắn là có bí mật gì đó không thể cho người ta biết.
Hàn Tư Nghê không hỏi thêm Quan Hiểu Ninh bất kỳ câu hỏi nào nữa, chỉ nói với Nhan Dịch Trạch những chuyện thú vị mà mỗi lần hai người tụ hợp với bạn bè của anh.
Quan Hiểu Ninh ngồi kế bên nghe thấy từng cái tên xa lạ mới biết thì ra Hàn Tư Nghê đã hòa nhập vào trong cuộc sống của Nhan Dịch Trạch rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Nhan Dịch Trạch đưa Hàn Tư Nghê về nhà, lúc quay trở lại thì nhìn thấy Quan Hiểu Ninh đang bước ra từ phòng ngủ chính và đi về phía căn phòng mà lúc trước cô đã ở, anh vội bước đến hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Em nghĩ tạm thời hai chúng ta nên tách ra ở riêng.”
Nhan Dịch Trạch nghe cô nói xong thì mím môi lại nhìn cô: “Giữa anh và Hàn Tư Nghê không hề xảy ra chuyện gì cả.”
Quan Hiểu Ninh đứng lại nhìn Nhan Dịch Trạch: “Em biết anh không có ý gì với cô ấy, những cử chỉ hành vi ôm ấp thân mật của anh, hơn nữa còn đưa cô ấy đi tham gia các buổi tiệc họp mặt, anh làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn cô ấy một lòng một dạ đứng về phía anh, để cô ấy viết anh thành một người tuy sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng lại có phẩm chất cao thượng, giúp anh loại bỏ thành kiến và để mọi người đều cung kính nể phục anh.”
Nhan Dịch Trạch thở phào nhẹ nhõm một cái: “Nếu em đã biết rõ thì sao còn phải làm vậy nữa chứ?”
“Tại vì em cảm thấy anh vẫn nhìn em bằng ánh mắt như trước kia, cách nghĩ của anh chính là chỉ cần đạt được mục đích mà anh muốn thì dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng được, rõ ràng là anh biết Hàn Tư Nghê có ý với anh, nhưng anh không những không tỏ rõ thái độ mà còn cố ý cho cô ấy hy vọng khiến cô ấy hiểu lầm là có thể có được sự đáp trả tình cảm từ anh, đợi khi cô ấy không còn giá trị lợi dụng nữa thì anh sẽ ruồng bỏ cô ấy. Nhan Dịch Trạch, em mặc kệ chuyện giữa anh và cô ấy, mặc kệ anh vì mục đích gì đi nữa thì em cũng sẽ không nhẫn nhịn cách làm này của anh nữa đâu, anh cảm thấy chỉ cần không lên giường thì không phải là bất trung, thì có thể nói là không xảy ra chuyện gì cả, nhưng tiếc là em đã không còn là một Quan Hiểu Ninh có thể im lặng nhẫn nhịn để được ở bên cạnh anh mà xem như không thấy anh có quan hệ mập mờ không rõ ràng với những người phụ nữ khác nữa.”
“Hiểu Hiểu, em đừng kiếm chuyện vô cớ nữa, những gì mà anh và Hàn Tư Nghê làm đều nằm trong phạm vi hợp tình hợp lý, em đừng tin những bức hình mà trêи mạng đăng, đó chỉ là do góc độ khi chụp mà thôi.”
Quan Hiểu Ninh không cho là vậy mà cười nhẹ: “ngay cả rau cần mà cô ấy đút anh cũng ăn rồi, còn không biết thẹn mà nói là hợp tình hợp lý ư?”
“Sao em lại biết?” Nhan Dịch Trạch hơi mất tự nhiên mà dịch chuyển bước chân.
“Tại vì lúc đó em cũng đang dùng cơm ở nhà ăn nhân viên.”
“Tại sao em lại đến đó?”
“Em đi tìm Vu Diên Danh.”
Nhan Dịch Trạch liền sa sầm mặt lại: “Hắn ta thật đúng là tà tâm không dứt, hắn chính là muốn phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta nên mới cố tình đưa em tới đó, sớm muộn gì anh cũng sẽ xử lý hắn ta.”
Quan Hiểu Ninh rất không hài lòng với cách nói chuyện vô lý của Nhan Dịch Trạch: “Nếu bản thân anh không làm chuyện quá giới hạn thì cho dù Vu Diên Danh có dẫn em tới đó một trăm lần cũng vô ích, chuyện giữa em và Vu Diên Danh trong sạch hơn anh và Hàn Tư Nghê nhiều.”
“Anh có làm chuyện gì quá giới hạn chứ, nếu anh thấy chột dạ thì sẽ không đưa Hàn Tư Nghê về nhà ăn cơm đâu, anh đưa cô ấy tới đây chẳng phải cũng chỉ vì muốn cho cô ấy biết anh đối với em như thế nào ư!”
Quan Hiểu Ninh cười một cái rồi bình tĩnh nhìn Nhan Dịch Trạch nói: “Anh sao có thể biết chột dạ được chứ, lúc nào anh cũng muốn làm gì thì làm. Dịch Trạch, cái em cần là sự tôn trọng anh có hiểu không! Nếu như anh thật lòng với em, thì sẽ không thể nào có những tin tức như thế này khiến em chịu đủ mọi lời cười chê, càng không thể nào một lời cũng không nói mà đưa người phụ nữ đang bị đồn là có quan hệ với anh về nhà, cái gì anh cũng tự cho là đúng, cho rằng bất cứ gì có lợi với anh thì em sẽ đều vui vẻ mà tiếp nhận, thời gian 6 năm anh vẫn không thể nào học được cách nghĩ đến cảm nhận của em một chút ư!”
Nhan Dịch Trạch im lặng trong giây lát: “Đây là cách thức làm việc của anh, tóm lại anh không hề làm việc gì có lỗi với em, tách ra ở riêng một thời gian cũng tốt, như thế em cũng có thể suy nghĩ kĩ lại.”
Phản ứng của Quan Hiểu Ninh chính là trực tiếp quay về phòng của mình, sau đó “bùm” một tiếng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, Nhan Dịch Trạch đi làm từ sớm, vừa ngồi vào xe thì Trương Côn đã cảm nhận được tâm trạng hôm nay của ông chủ cực kỳ tệ, cho nên anh chuyên tâm mà lái xe chứ không như mọi khi nói vài lời bàn về tin tức thời sự.
Cho dù Nhan Dịch Trạch không cho là mình sai, nhưng lúc gặp Hàn Tư Nghê ở văn phòng anh vẫn nói: “Tư Nghê, rất xin lỗi anh không thể đi du lịch với em được rồi, anh sẽ tìm người chuyên nghiệp đi cùng để chăm sóc cho em, vừa rồi anh mới nhận được tin nói là phòng ốc ở bên đó đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi, em đi chơi vui vẻ.”
Vốn dĩ Hàn Tư Nghê rất vui khi nhìn thấy Nhan Dịch Trạch nhưng khi nghe anh nói xong câu đó thì nụ cười trêи môi cô lập tức tắt ngúm không thấy đâu nữa, cô hơi cau mày lại: “Dịch Trạch, có phải tối hôm qua em đến nhà anh nên bạn gái anh không được vui đúng không?”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Nhan Dịch Trạch lùi lại hai bước để tránh bàn tay đang định sờ mặt anh của Hàn Tư Nghê.
Sự né tránh của Nhan Dịch Trạch khiến Hàn Tư Nghê ngẩn ra một lát, nhưng sau đó cô liền kéo cánh tay của Nhan Dịch Trạch lại khi anh đang định đi về phía bàn làm việc: “Dịch Trạch, anh đừng gạt em, em có thể cảm nhận được cô ấy không thích em, nhưng anh không thể vì vậy mà thay đổi thái độ với em, như thế thật không công bằng! Trong một tháng này giữa chúng ta đã nảy sinh cảm giác gì anh không thể không biết được, tuy chỉ có một tháng nhưng em dám khẳng định bây giờ không ai hiểu anh hơn em, em hiểu anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng chỉ vì trách nhiệm mà không có tình cảm thì sẽ không thể nào duy trì lâu dài được đâu, anh càng không cần phải cảm thấy có lỗi với cô ấy, hai người đâu phải quan hệ hôn nhân đâu, nếu như anh đồng ý em sẵn sàng đi xin lỗi cô ấy, em sẽ xin lỗi cô ấy vì đã khiến cô ấy mất đi người bạn trai, nhưng mà tuyệt đối không vì chuyện giữa hai chúng ta nảy sinh tình cảm mà cảm thấy day dứt!”
Nhan Dịch Trạch hơi dùng sức mà rút cánh tay mình từ trong tay của Hàn Tư Nghê về, vẻ mặt bình tĩnh mà lặp lại câu nói vừa rồi: “Em nghĩ nhiều rồi.”