Vu Diên Danh vốn dĩ không có ý định đứng dậy nghênh đón Nhan Dịch Trạch không mời mà đến, chỉ là ngồi đó mà nhìn anh ta bước tới.
Nhan Dịch Trạch cũng không có ý định nói chuyện với Vu Diên Danh, anh dừng bước nhìn chằm chằm vào Quan Hiểu Ninh– người mà anh không gặp mấy ngày nay: “Hiểu Hiểu, chúng ta nói chuyện có được không?”
Quan Hiểu Ninh: “Em đã nói rồi em muốn yên tĩnh một mình, sao anh lại biết em ở đây?”
“Anh nghe Đông Tử nói, em muốn được yên tĩnh anh có thể hiểu, nhưng em không muốn gặp anh mà lại ngày nào cũng chạy tới nơi này hẹn hò với tên này, có phải em cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của anh một chút?” Sau khi Nhan Dịch Trạch nhìn thấy Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh ở cùng một chỗ thì trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu mà muốn bộc phát.
“Hai chúng tôi không có hẹn hò, em đang làm việc, Diên Danh đã đưa em mấy đơn đặt hàng, như vậy cho dù em thất nghiệp thì cũng còn có thể nuôi sống bản thân.”
Nhan Dịch Trạch liếc nhìn chai rượu vang trêи mặt bàn: “Làm việc mà còn uống rượu, cũng khá là thoải mái nhỉ.”
“Nhan Dịch Trạch, Hiểu Ninh đã nói là hai chúng tôi đang làm việc rồi mà, xin anh đừng quấy nhiễu chúng tôi nữa được không?”
“Vu Diên Danh, tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi, Hiểu Ninh là người phụ nữ của tôi, việc này ai mà không biết, anh con mẹ nó còn suốt ngày cứ quấn lấy cô ấy, có phải muốn bị đánh không? Nguyên tòa nhà này đều là của tôi, anh có tư cách gì mà bảo tôi đi!”
“Dịch Trạch, sao anh có thể nói Diên Danh như vậy chứ, Diên Danh vẫn luôn tận tâm tận lực giúp đỡ em, anh nên chú ý thái độ nói chuyện của mình một chút!” Sau khi nói xong Quan Hiểu Ninh lại nhìn Vu Diên Danh bằng ánh mắt xin lỗi.
Nhan Dịch Trạch cười lạnh: “Em biết uống ư, còn ở đó mà uống rượu với người ta, đợi lát nữa em uống say rồi thì ai mà biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì? Hiểu Hiểu, em đừng quên ai mới là bạn trai của em.”
Vu Diên Danh cũng nhăn mặt lại: “Nhan Dịch Trạch, không phải ai cũng có suy nghĩ bẩn thỉu như anh đâu, tình bạn giữa tôi và Hiểu Ninh anh sẽ không bao giờ hiểu được, còn nữa, đúng vậy tòa nhà này là của anh nhưng đây là văn phòng làm việc của tôi, tôi đã ký hợp đồng, là Trung Hiểu mời tôi đến đây, cho nên bây giờ mời anh lập tức rời khỏi đây.”
“Vu Diên Danh, tôi thấy chắc là anh chán sống rồi!” Nhan Dịch Trạch bị Vu Diên Danh khiến cho tức đến nổi muốn đánh người bất cứ lúc nào.
“Đủ rồi, hai người đừng nói nữa! Dịch Trạch, nếu hôm nay đã nói rõ như vậy rồi, vậy thì em sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình luôn, mấy ngày nay em đã nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa hai chúng ta, cảm thấy thật ra hai chúng đã không còn phù hợp để ở bên nhau nữa, càng không cần phải làm mất thời gian của đối phương, chúng ta chia tay đi.”
Nhan Dịch Trạch nhìn chằm chằm vào Quan Hiểu Ninh: “Em nói lại lần nữa?”
“Chúng ta chia tay đi.” Ánh mắt Quan Hiểu Ninh dời đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt Nhan Dịch Trạch, cô sợ mình sẽ hối hận, sợ mình lại mềm lòng.
“Nhan Dịch Trạch, anh đã nghe thấy những gì Hiểu Ninh nói rồi đó, đi mau đi.”
“Tôi có nghe thấy không không cần anh nhắc nhở. Hiểu Hiểu, em thật sự muốn từ bỏ đoạn tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta ư?”
Quan Hiểu Ninh nhịn không để nước mắt mình rơi xuống và dùng sức gật mạnh đầu: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch từ phẫn nộ dần dần trở nên bình tĩnh không một gợn sóng: “Thôi được, chỉ cần em không hối hận là được, nhưng mà em phải nhớ một điều, Nhan Dịch Trạch anh đây sẽ không ăn “cỏ sau lưng”, anh sẽ không cho em cơ hội lần hai nữa đâu!” Nhưng mà đã từng là người phụ nữ của mình, mình đối xử với cô ấy tốt như vậy vậy mà cô ấy còn làm ầm lên như thế, vậy thì cũng không còn gì đáng để mình lưu luyến nữa, bên ngoài đầy rẫy những người phụ nữ đang đợi được ở bên anh đây này!
Cố hết sức che giấu sự phẩn nộ và đau lòng trong nội tâm, Nhan Dịch Trạch nói xong liền xoay người rời khỏi, cũng không biết là cố ý hay vô tình lúc xoay người tay phải của anh đụng trúng chai rượu vang, chất lỏng màu đỏ theo miệng bình mà chảy ra đầy cả mặt bàn, rồi chai rượu cũng theo đó mà rơi xuống đất, “bang” một tiếng vỡ vụn ra.
Nhan Dịch Trạch vừa rời đi, bờ vai của Quan Hiểu Ninh lập tức chùng xuống, không còn sức lực mà ngồi trêи ghế cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Vu Diên Danh cũng không vội đi an ủi cô, vì bây giờ anh đang bận chuyển dời bản phác thảo và vật liệu vỗn dĩ được đặt trêи bàn, kế đó lại vội lấy giấy ăn lau sạch rượu đang chảy trêи bàn, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm: “Tên họ Nhan đó quả là chẳng có chút phong độ gì cả, lúc đi còn cố tình làm đổ chai rượu, bây giờ thì tốt rồi lát nữa không cần làm gì cả chỉ cần dọn vệ sinh thôi. Mấy miếng vải này cũng không dùng được nữa rồi, đợi khi nào hết hợp đồng tôi nhất định sẽ ở lại đây thêm một tháng nữa mà không trả tiền thuê văn phòng, để lấy lại số tiền vật liệu này!”
Quan Hiểu Ninh vốn dĩ đang đau lòng nhưng khi nghe thấy câu nói của anh lại nhớ lại động tác làm đổ chai rượu vừa rồi của Nhan Dịch Trạch thì cô liền phì cười một tiếng.
Nhìn cô cười Vu Diên Danh liền thấy nhẹ nhõm hẳn: “Em cười thì tốt rồi, anh còn sợ em sẽ khóc nữa chứ. Hiểu Ninh, bây giờ chắc chắn em sẽ rất đau lòng, nhưng chia tay với anh ta là một chuyện tốt, để bữa nào anh mời em ăn cơm rồi chúng ta sẽ cùng trò chuyện với nhau.”
“Em không sao, để em dọn cho.” Quan Hiểu Ninh cầm lấy cây chổi từ tay của Vu Diên Danh, khi cô cúi đầu quét miểng chai thì nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Vu Diên Danh đứng kế bên âm thầm thở dài một tiếng, anh biết lúc này mình có nói gì đi nữa cũng vô ích, nhưng mà Quan Hiểu Ninh rời xa Nhan Dịch Trạch chung quy cũng là một chuyện tốt.
Nhan Dịch Trạch ngồi trong xe càng nghĩ tới việc này thì càng tức giận, rõ ràng anh và cô bên nhau rất tốt cơ mà, sao lại bị một đám người phá hư như vậy chứ.
Hứa Hướng Dũng đang đánh giá sắc mặt của Nhan Dịch Trạch, khép nép mà nói: “Nhan tổng, những dụng cụ vẽ tranh mà hôm qua ngài dặn tôi mua cho cô Quan, tôi đều để ở sau xe cả, ngài xem lát nữa tôi có cần đem lên dùm ngài không?”
“Không cần, sau này việc của cô ấy đều không liên quan đến tôi, cậu xem có ai cần thì đem cho người ta đi, nếu không thì quăng đi.”
Hứa Hướng Dũng suy nghĩ kĩ lời nói của Nhan Dịch Trạch, cảm thấy có vẻ là hai người đã chia tay, nhưng lại cảm thấy mọi việc không hề đơn giản như vậy, nghĩ một lát rồi mới hỏi Nhan Dịch Trạch với vẻ thăm dò: “Nhan tổng, bên cạnh tôi cũng không có người bạn nào học ngành hội họa, nhưng mà hôm ngài tổ chức tiệc tôi đã từng nhắc với cô Quan là Hoán Tình làm ở bộ phận kinh doanh trang phục dành cho nữ, lúc đó cô Quan đã lấy số điện thoại của Hoán Tình. Sau đó quan hệ của hai người họ cũng tốt lắm, chỉ là vì chuyện dạo gần đây nên mới không liên lạc, ngài xem tôi có thể nhờ Hoán Tình đưa số đồ này cho cô Quan được không?”
Nhan Dịch Trạch liếc nhìn Hứa Hướng Dũng một cái: “đồ đã cho cậu, cậu muốn tặng cho ai thì tùy.”
“Vậy thì cảm ơn Nhan tổng ạ.” Sau khi nói lời cảm ơn, Hứa Hướng Dũng bèn ngồi yên ở đó không quấy rầy anh nữa.
Kể từ ngày đó Nhan Dịch Trạch lại khôi phục cuộc sống lúc trước như là không có chuyện gì xảy ra, hóa giải mâu thuẫn với Nhạc Đông và có rất nhiều phụ nữ khác nhau bắt đầu xuất hiện bên người anh, cái tên Quan Hiểu Ninh như là chưa từng xuất hiện vậy và cũng không ai nhắc tới nữa.
Sau ngày đó văn phòng chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc cũng có sự điều chỉnh về nhân sự, Hứa Hướng Dũng tạm thời giữ chức thư ký chủ tịch Hội đồng quản trị, quyết định này không ai phản đối, bởi vì bất luận là về năng lực hay các mối quan hệ giao tiếp thì Hứa Hướng Dũng đều không có gì để bàn cãi cả, vả lại cậu là người đi theo bên cạnh Nhan Dịch Trạch lâu nhất.
“Nhan tổng, buổi chiều có một cuộc họp về 3 dự án bất động sản mới ngài cần phải tham dự, còn buổi tiệc gặp mặt vào buổi tối thì ngài không cần nhất định phải đi đâu ạ.”
Nhan Dịch Trạch gật đầu đồng thời hỏi: “Nhạc Đông còn chưa qua ư?”
“Giám đốc Nhạc đã tới từ sớm rồi ạ, nhưng anh ấy đợi ngài xử lý xong công việc mới vào ạ.”
Nhan Dịch Trạch nghe thấy có vẻ không vui cho lắm: “Từ lúc nào mà cậu ta trở nên khách khí như vậy hả, cậu ta đợi ở bên ngoài như thế người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào đây?”
“Vậy tôi sẽ đi mời anh ấy vào ạ?”
Nhan Dịch Trạch đứng dậy: “Không cần nữa, bây giờ tôi ra ngoài đây. À đúng rồi, cậu vừa mới thăng chức vậy thì không có thời gian để ở cùng với bạn gái rồi?”
Hứa Hướng Dũng vội cười nói: “Hoán Tình cô ấy mừng còn không kịp nữa là, làm gì mà để ý mấy việc này, hơn nữa cô ấy cũng có nhiều bạn. Ngay chiều nay cô ấy còn hẹn với cô Quan gặp nhau ở trung tâm thương mại nữa đấy, vốn dĩ đã hẹn với cô Quan là sẽ cùng ăn trưa ở nhà hàng món Tây trong trung tâm thương mại, nhưng cô Quan có việc đột xuất nên Hoán Tình chỉ đành ăn phần ăn dành cho nhân viên, vừa rồi cô ấy còn than phiền với tôi nữa.”
Hứa Hướng Dũng cứ cằn nhằn mãi, Nhan Dịch Trạch cũng không thấy bực mình, nghe cậu ta nói xong anh cũng cười: “Nếu đã than phiền với cậu rồi, thì cậu đi ăn cơm với cô ấy đi, tôi sẽ ra ngoài với Nhạc Đông.”
“Vậy thì cảm ơn Nhan tổng ạ, có việc gì ngài cứ gọi điện cho tôi.” Hứa Hướng Dũng đi theo sau Nhan Dịch Trạch ra khỏi văn phòng làm việc, đợi khi thấy anh và Nhạc Đông rời khỏi thì cậu mới đi làm chuyện của mình.
Mặc dù Nhan Dịch Trạch nói là không còn quan hệ gì với Quan Hiểu Ninh nữa, nhưng cậu cũng không đến nổi không biết điều mà không nhận rõ chức vụ thư ký chủ tịch của mình làm sao mà có được, những người làm việc ở tầng này không ai là năng lực kém cõi cả, nếu năng lực của mọi người đều ngang tầm nhau vậy thì chỉ còn cách là xem ai có thể được lòng ông chủ mà thôi, nước cờ bạn gái này cậu đã đi đúng rồi, nếu không thì mình cũng sẽ không được đề bạt lên chức vị này ngay sau ngày thứ hai mình nói chuyện Hoán Tình quen với Quan Hiểu Ninh.
Nhưng cậu cũng có chuyện buồn phiền, có vài phóng viên có quan hệ tốt với cậu đều gọi điện tới nói có người muốn phanh phui chuyện xấu của Nhan Dịch Trạch, vả lại biểu hiện gần đây của Nhạc Đông cũng khiến người khác bàn tán xôn xao, hôm mà hai người tranh cãi với nhau trong văn phòng cánh cửa văn phòng vẫn còn mở toang, việc Nhạc Đông và Nhan Dịch Trạch tranh chấp với nhau chắc đã được lan truyền khắp cả Trung Hiểu rồi, những người có ý đồ xấu chắc chắn sẽ dựa vào việc này mà bịa đặt chuyện.
Tuy Nhan Dịch Trạch rất có bản lĩnh, nhưng thường thì những người bên cạnh là khó đề phòng nhất, cậu hy vọng Nhan Dịch Trạch có thể ngồi vững trêи vị trí chủ tịch lâu dài, như vậy đối với cậu mà nói đó là một chuyện tốt.
“Chúng ta đi đâu dùng cơm đây?” Bước vào thang máy Nhạc Đông hỏi Nhan Dịch Trạch.
“Nhà hàng món Tây ở trung tâm thương mại.”
Nhạc Đông cũng không có ý kiến gì, đồ ăn của nhà hàng Tây ở trung tâm thương mại cũng rất được, lâu rồi anh cũng không tới đó.
Hai người vừa bước vào thì giám đốc nhà hàng đã đích thân ra nghênh đón và mời hai người họ vào trong phòng bao, Nhan Dịch Trạch khoác tay tỏ vẻ không cần rồi anh tìm một chỗ ở trong đại sảnh và ngồi xuống.
Món ăn được dọn lên rất nhanh, Nhạc Đông vừa ăn vừa trò chuyện với Nhan Dịch Trạch, sau đó anh liếc nhìn vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch vài cái rồi đột nhiên hỏi: “Có phải Hiểu Ninh tới đây không?”
“Sao cậu lại biết?” Lúc Nhan Dịch Trạch hỏi thì tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn về hướng cửa nhà hàng.
“Anh muốn đến đây dùng cơm thì em đã thấy rất lạ rồi, bình thường anh vốn dĩ không thích tới những nơi như vậy, kết quả là vừa rồi ánh mắt của anh như là vừa mới được cấm điện vậy cứ luôn phát sáng, nên em nghĩ nhất định là anh cố tình tới đây để đợi Hiểu Ninh.”
“Xem như cậu đoán mò đúng rồi.” Nhan Dịch Trạch cũng không thấy bất ngờ gì khi nhìn thấy Quan Hiểu Ninh tới đây cùng Vu Diên Danh.
“Cái gì mà đoán mò đúng rồi, hai mắt của anh sáng như bóng đèn vậy đó.”
Nhan Dịch Trạch không tranh cãi với Nhạc Đông nữa, anh nhìn thấy bóng dáng gọi xong đồ ăn của Quan Hiểu Ninh thì lập tức phủ nhận ngay suy nghĩ mình đã không còn hứng thú với người phụ nữ đã từng là phụ nữ của mình này nữa, càng đem câu nói không ăn “cỏ sau lưng” quẳng ra sau đầu rồi.
Anh có thể hiểu được những lời vừa rồi Nhạc Đông nói, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khoảnh khắc nhìn thấy Quan Hiểu Ninh ở trước cửa nhà hàng anh như là nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Trong mắt anh Quan Hiểu Ninh như là mặt trời luôn tỏa ra ánh sáng và hơi ấm, không những có thể khiến anh cảm thấy chói mắt, càng làm cho tâm trạng anh trở nên vui vẻ, cho dù hai người đang trong tình trạng chia tay, nhưng không thể phủ nhận là bây giờ anh đang thật sự rất vui, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Đặt dao nĩa xuống, Nhan Dịch Trạch chuẩn bị đứng dậy, Nhạc Đông vội hỏi:
“Anh định làm gì, anh đã chia tay với người ta rồi.”
“Không lẽ chia tay rồi thì không được chào hỏi nhau à, vả lại Đông Tử anh vừa mới phát hiện ra một việc.”
“Việc gì?”
“Anh thật sự yêu Hiểu Hiểu.”
Nhạc Đông sờ trán và nói: “Vậy anh nói thử xem anh yêu cô ấy nhiều cỡ nào, thì em mới quyết định là có nên ngăn anh qua đó không.”
Nhan Dịch Trạch nghiêm túc mà suy nghĩ vài phút, cuối cùng nói: “Anh thật không nghĩ ra từ gì để hình dung tình yêu của anh dành cho cô ấy, nhưng mà cậu cũng không thể ngăn được anh đâu.”
“Vậy anh có từng nghĩ là sẽ cưới cô ấy không?”
Nhan Dịch Trạch lắc đầu theo phản xạ, việc này không liên quan đến Hiểu Hiểu mà là anh vốn dĩ không hề có ý định muốn kết hôn.
“Vậy anh có dự định sinh con không?”
“Nếu như là con của anh và Hiểu Hiểu thì việc này anh không bài xích.”
Nhạc Đông cố gắng để bản thân mình kiên nhẫn thêm chút nữa: “Anh không có ý định muốn cưới người ta mà lại muốn sinh con với người ta, vậy nếu có con rồi thì hai người sẽ như thế nào?”
“Tuy anh không có ý định muốn kết hôn, nhưng mỗi tối anh đều có thể ở bên cạnh hai mẹ con cô ấy, hơn nữa về phương diện kinh tế anh có thể đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu của họ.”
“Không kết hôn thì mỗi tối anh ở bên người ta làm gì?”
“Bảo vệ cô ấy và con, không được ư?” Nhan Dịch Trạch trả lời một cách như là lẽ đương nhiên.
Nhạc Đông giơ hai tay lên và không còn lời nào để nói nữa: “Anh mau qua đó đi.”
Nhan Dịch Trạch cũng cảm thấy không nên mất thời gian nữa, liền đứng dậy bước đến bàn của Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh đang ngồi.
Vu Diên Danh đang cắt miếng bít tết, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quan Hiểu Ninh với vẻ mặt hổn loạn đang nhìn thẳng về phía trước, anh quay đầu lại muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi anh phát hiện thì ra là Nhan Dịch Trạch đang đi tới bàn ăn của họ thì phản ứng đầu tiên của anh chính là xoay người lại đem bình rượu vang trêи bàn ăn đặt sang một bên!
Đối với hành động đem giấu bình rượu của Vu Diên Danh, Nhan Dịch Trạch chỉ nhìn bằng ánh mắt khinh thường và nói: “Ấu trĩ.”
Vu Diên Danh vội trả lời lại: “Người ấu trĩ không phải tôi, anh lại đến tìm Hiểu Ninh để làm gì?”
“Đúng lúc gặp ở đây nên tôi cố tình qua để chào hỏi đấy, hôm đó tôi cũng có nói hơi nặng lời một chút, dù sao đi nữa cũng không thể gặp nhau mà xem như người dưng được đúng không, em nói có phải không hả Hiểu Hiểu?”
Quan Hiểu Ninh gật nhẹ đầu, đột nhiên nhìn thấy Nhan Dịch Trạch như vậy khiến lòng cô có chút hoảng: “đúng là nên chào hỏi một chút, dạo này em rất tốt, còn anh thì sao?” Có lẽ là do không còn ở bên Nhan Dịch Trạch nữa, dạo gần đây ra khỏi cửa cô cũng không còn phát hiện phóng viên, nhưng khi đi ra ngoài cô vẫn đội nón và đeo kính râm để che chắn một chút, suy cho cùng thì cũng có nhiều người nhận ra cô, không thể không thừa nhận bài viết của Hàn Tư Nghê đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cô.
“Anh sống không hề tốt chút nào, bởi vì anh biết mình đã thiếu nợ em rất nhiều, có lẽ chỉ khi nào có thể bù đắp được những sai lầm này thì cuộc sống của anh mới có thể tốt hơn chút.”
Quan Hiểu Ninh cắn nhẹ môi: “Sự việc cũng đã xảy ra rồi, anh tự trách thì cũng không được gì đâu, sau này hãy tự mà bảo trọng.”
“Mấy ngày nay cũng đã đổi ba bốn người phụ nữ rồi, cách thể hiện sự có lỗi của ông Nhan đây cũng rất là đặc biệt đấy.” Vu Diên Danh đứng kế bên nhịn không được mà lên tiếng.
Nhan Dịch Trạch cười: “Hiện tại tôi không có bạn gái, trong một số trường hợp để bày tỏ phép lịch sự thì tôi chỉ đành mời bạn khác phái giúp đỡ mà thôi, xem ra anh cũng để ý tôi quá đấy chứ.”
“Ai thèm để ý tới anh, tôi chỉ sợ anh lại giở thủ đoạn gì gạt Hiểu Ninh mà thôi!” Vu Diên Danh vô cùng tức giận.
Hôm nay biểu hiện của Nhan Dịch Trạch hết sức là có giáo dưỡng, nghe xong những lời chỉ trích của Vu Diên Danh cũng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói: “Hiểu Hiểu là người mà tôi trân trọng nhất, cô ấy là vì tôi nên mới phải chịu sự tổn thương, nhưng mà lần này tuyệt đối là ngoài ý muốn, vả lại tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với những sai lầm mà tôi đã gây ra.”
“Những lời này của anh là có ý gì? Dịch Trạch, chuyện bài viết cứ đến đây thôi, em không cần anh làm bất cứ chuyện gì vì em, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa!” Lời nói của Nhan Dịch Trạch khiến Quan Hiểu Ninh kinh sợ, cô không muốn Nhan Dịch Trạch vì mình mà làm những chuyện sai trái.
vẻ mặt vừa lo vừa vội của Quan Hiểu Ninh khiến lòng Nhan Dịch Trạch cảm thấy vô cùng thoải mái, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của cô: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi em vì tất cả.” Nói xong anh lập tức xoay người quay trở lại chỗ ngồi của mình.
“Không còn quan hệ gì nữa thì cớ sao còn phải hôn trán làm gì, cũng đâu phải ở nước ngoài đâu, tên họ Nhan này chỉ biết chiếm tiện nghi mà thôi!”
Quan Hiểu Ninh không còn tâm trạng để mà nghe những lời lải nhải của Vu Diên Danh nữa, thái độ khác thường của Nhan Dịch Trạch khiến cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô chỉ có thể an ủi bản thân là tất cả cũng chỉ do mình nghĩ ngợi lung tung mà thôi, cho dù thế nào đi nữa thì cô cũng vẫn hy vọng Nhan Dịch Trạch có thể sống tốt.
Chỉ là ngay ngày hôm sau hy vọng của cô đã bị tan tành, Nhan Dịch Trạch lần nữa lên trang bìa của các mặt báo kinh tế và giải trí, bởi vì có người tiết lộ rằng Hàn Tư Nghê và Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không hề yêu nhau, quan hệ giữa hai người họ thuần túy chỉ là mối giao dịch tiền bạc mà thôi, Hàn Tư Nghê vì tiền vì muốn sự nghiệp của mình có được sự phát triển vượt bậc hơn nữa mà không màng đến đạo đức nghề nghiệp, vì giúp Nhan Dịch Trạch thay đổi hình tượng xấu cô đã viết bài sai sự thật để ca tụng anh.
Mà thật ra tiểu sử làm giàu của Nhan Dịch Trạch hoàn toàn khác so với những gì mà bài viết đã nói, sự thật chính là người bạn gái mà Nhan Dịch Trạch quen hồi 6 năm trước mua vé số trúng gần 300 ngàn nhân dân tệ, đối phương vì để giúp anh lập nghiệp nên đã đưa hết số tiền đó cho anh vô điều kiện, khi ấy tuy Nhan Dịch Trạch có dành dụm được tiền nhưng cũng chỉ là một số tiền nhỏ, mà điều thật sự khiến anh đổi đời chính là số tiền thưởng được xem như là một số tiền khổng lồ vào thời bấy giờ, nhưng khi đã thành công như hiện nay thì anh lại định ruồng bỏ người phụ nữ có công lao to lớn và luôn một lòng một dạ với anh mà đi hẹn hò với người mới!
Tin tức này vừa được tung ra lập tức đã thu hút nhiều dư luận, một trọng những tâm điểm mà mọi người chú ý đó chính là hình tượng chính diện mà Hàn Tư Nghê dốc sức tạo lập sụp đổ trong phút chốc, cô ta lại dám làm ra chuyện vì lợi ích mà lừa gạt đọc giả, tâm điểm thứ hai chính là Nhan Dịch Trạch đã trở thành một Trần Thế Mỹ thời hiện đại, làm giàu từ tiền của phụ nữ lại dám nói mình là kỳ tài, thật đúng là vô sỉ!
Nhưng may mà lần này mọi người cũng khá lý trí, trước khi hai đương sự chưa ra giải thích rõ thì vẫn biểu hiện tương đối khách quan, giá cổ phiếu của Trung Hiểu cũng chỉ bị dao động nhẹ, thành viên trong Hội đồng quản trị cũng không ai dám gây phiền phức cho Nhan Dịch Trạch vào lúc này.
Cùng với sự ảnh hưởng của tin tức, Trung Hiểu đã nhanh chóng sắp xếp cuộc họp báo cho Nhan Dịch Trạch, thời gian họp báo rất ngắn, Nhan Dịch Trạch chỉ phát biểu ngắn gọn, không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào cũng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên.
Cho dù như vậy nhưng bài phát biểu ở hội trường buổi họp báo cũng là Hứa Hướng Dũng thay Nhan Dịch Trạch nói, còn Nhan Dịch Trạch với vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở đó nghe.
Sau khi chào hỏi theo phép lịch sự thì Hứa Hướng Dũng trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Dựa trêи các bài báo viết về ông Nhan Dịch Trạch gần đây, ông Nhan chỉ trả lời hai việc: thứ nhất, 6 năm trước quả thật là có một cô gái đã vô điều kiện đưa cho ông Nhan số tiền thưởng 260 ngàn nhân dân tệ.”
Hứa Hướng Dũng vừa dứt lời, các phóng viên bên dưới đã nhốn nháo hẳn lên, điều này có nghĩa là về mặt đạo nghĩa mà nói thì người phụ nữ này cũng được xem là người cùng sáng lập Trung Hiểu, còn Nhan Dịch Trạch nếu không cưới người ta thì ít ra cũng phải đưa ra mức bồi thường tương ứng trêи phương diện kinh tế, nếu không sự việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Trung Hiểu.
Hứa Hướng Dũng không hề vội, đợi đến khi hội trường yên tĩnh hẳn thì cậu mới nói tiếp: “Điều thứ hai, việc cô Quan Hiểu Ninh ngồi tù được đề cập đến trong kỳ cuối bài viết của tác giả nổi tiếng Hàn Tư Nghê cũng là sự thật, nhưng lúc trước đương sự của vụ án này không chỉ có một mình cô Quan Hiểu Ninh, ông Nhan Dịch Trạch cũng là một trong những đương sự của vụ án. Vì một số nguyên nhân khách quan mà vụ án này nảy sinh sự tranh chấp, khó có thể phân định rõ ràng, còn cô Quan Hiểu Ninh vì không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của ông Nhan Dịch Trạch nên đã nhận hết toàn bộ trách nhiệm hình sự vào mình, cho nên cô Quan vốn không phải là tội phạm làm chuyện xấu như mọi người đã nghĩ, cũng xin mọi người đừng đi quấy rầy cuộc sống của cô Quan Hiểu Ninh nữa, buổi họp báo đến đây là hết, xin cảm ơn mọi người.”
Tin sau còn hot hơn tin trước khiến cho đám phóng viên có mặt ở đó đều xôn xao hẳn lên, nửa đời trước của Nhan Dịch Trạch ông trùm thương giới là nhờ sự nâng đỡ của hai người phụ nữ, tình tiết này còn cẩu huyết hơn phim truyền hình nữa!
“Vậy cô Hàn Tư Nghê có phải là cố tình che giấu sự thật để lừa gạt đọc giả không?” Có phóng viên lớn tiếng hỏi ra vấn đề liên quan đến người phụ nữ thứ ba này, ý đồ muốn có được câu trả lời của Nhan Dịch Trạch– người đang đứng dậy chuẩn bị rời khỏi hiện trường, cho dù sự cống hiến của Hàn Tư Nghê đối với Nhan Dịch Trạch chắc chắn là không thể so với hai người phụ nữ kia, nhưng cô ấy rất có danh tiếng, đây tuyệt đối là một tin hot!
Hứa Hướng Dũng mỉm cười: “quá trình viết bài của cô Hàn Tư Nghê hoàn toàn là độc lập, ông Nhan Dịch Trạch không có bất kỳ sự nhắc nhở và ám chỉ nào, về phần các vấn đề liên quan đến nội dung của bài viết và đạo đức nghề nghiệp các vị vẫn là nên đích thân đi hỏi cô Hàn thì tốt hơn. Tiện thể nói luôn ông Nhan đối với hành vi chưa được người khác đồng ý mà đi tiết lộ chuyện đời tư của người khác của cô Hàn Tư Nghê là rất không đồng tình.”
Vậy còn hỏi gì nữa, Nhan Dịch Trạch đã đích thân thừa nhận có người đem tiền thưởng đưa cho anh, lại thừa nhận việc Quan Hiểu Ninh ngồi tù thay cho anh, không cần hỏi cũng biết là Hàn Tư Nghê viết bậy rồi, xem ra cũng là giống hai người phụ nữ kia bị chinh phục bởi sức hấp dẫn của Nhan Dịch Trạch và yêu anh ấy nên mới không bận tâm đến chân tướng sự thật mà chỉ viết mặt tốt của anh, sau đó có lẽ là vì nảy sinh sự đố kỵ mà đem chuyện đời tư của Quan Hiểu Ninh tiết lộ ra nhằm đả kϊƈɦ tình địch.
Thật đáng tiếc, tình yêu khiến con người ta mù quáng, Hàn Tư Nghê cứ như thế mà hủy đi sự huy hoàng mà mình khó khăn gầy dựng bấy lâu nay!
Chưa đầy một tiếng sau khi cuộc họp báo kết thúc, Hàn Tư Nghê đã đến tầng 12 của Trung Hiểu đòi gặp Nhan Dịch Trạch, sắc mặt của cô rất tệ, mắt hơi đỏ có thể thấy được cô ấy vừa khóc qua.
Cô cũng không ngờ mình còn có thể đến nơi này, tin tức mấy ngày nay cũng có sự ảnh hưởng nhất định đối với cô, chỉ là cô từ đầu chí cuối vẫn cho rằng mình đã tận tâm tận lực để viết mỗi một trang giấy, vả lại cô còn cho rằng cho dù nội dung của bài viết có không như sự thật đi nữa thì vì lợi ích của bản thân Nhan Dịch Trạch cũng sẽ đứng ra phủ nhận những lời chỉ trích đó.
Nhưng cô đã nghĩ sai về anh, điều khiến cô không ngờ đó chính là Nhan Dịch Trạch không những thừa nhận việc nhận sự tài trợ từ tiền thưởng, hơn nữa còn đem chuyện Quan Hiểu Ninh ngồi tù vì lý do gì cũng nói ra luôn, còn việc duy nhất làm cho mình chính là phân rõ ranh giới, anh ấy làm vậy thì khác gì đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng chứ, hủy đi tất cả mọi thứ của mình, vừa rồi đã có công ty xuất bản gọi điện tới hủy hợp động ra sách với mình, còn có vài quảng cáo có lẽ cũng phải bồi thường, càng khỏi nói đến việc đem đến sự ảnh hưởng lớn đối với xã hội.
Cô vốn dĩ không còn tâm trạng để làm bất cứ chuyện gì nữa, cô chỉ muốn hỏi Nhan Dịch Trạch rốt cuộc tại sao thà tự hủy thanh danh của mình cũng muốn kéo cô xuống nước theo!
“Cô Hàn, mời cô vào.” Hứa Hướng Dũng lễ phép mà đưa tay ra hiệu mời.
Hàn Tư Nghê hơi ngẩng cao đầu, không để người khác nhìn ra sự tiều tụy và yếu đuối của mình.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch vẫn rạng rỡ như cũ thì cô nhịn không được mà tức giận hỏi: “Tại sao anh lại thừa nhận những việc đó trước mặt đám phóng viên?”
“Vì tôi thích, vả lại những gì tôi nói cũng đều là sự thật.” Biểu hiện của Nhan Dịch Trạch cũng rất khiến người khác tức giận.
“Anh hoàn toàn có thể giữ im lặng, làm như vậy thanh danh của anh cũng bị hủy mà, cớ sao phải hại người hại mình chứ.”
Nhan Dịch Trạch lắc đầu cười: “Sự bao dung của xã hội này dành cho đàn ông vốn lớn hơn phụ nữ nhiều, tôi không hề lo lắng tình trạng của bản thân mình, chỉ có điều sự nghiệp của cô e là rất khó mà khôi phục lại, nhưng mà thù lao mà tôi cho cô cũng đủ để cô đổi nghề khác rồi.”
Hàn Tư Nghê mắt đầy hận ý mà nhìn chằm chằm Nhan Dịch Trạch: “Chỉ vì tôi đã công khai chuyện Quan Hiểu Ninh từng ngồi tù mà anh thà hủy đi thanh danh của mình cũng phải trả thù thay cô ấy ư?” Mặc dù trong lòng sớm đã có ý nghĩ này rồi, nhưng cô lại không muốn đi tin người cao cao tại thượng như Nhan Dịch Trạch vì để lấy lại thanh danh cho một người phụ nữ vô tích sự mà lại hy sinh lớn như vậy.
“Tôi đã nói rồi không cho phép cô nói xấu cô ấy, kết quả cô lại đi công khai chuyện đời tư của cô ấy, cố ý đối đầu với tôi thì sẽ phải trả giá, sao cô viết bài về tôi nhiều kỳ như vậy rồi mà vẫn chưa hiểu rõ nguyên tắc làm việc của tôi vậy?”
Hàn Tư Nghê tức đến nổi cả người đều run lên: “chẳng phải anh cũng đã lừa tôi hay sao, anh đem những gì mà anh trải qua sau khi đóng gói đẹp đẽ rồi mới đi kể cho tôi nghe. Nhan Dịch Trạch, anh không cảm thấy bản thân mình quá đê tiện rồi ư!”
Nhan Dịch Trạch cười ha hả: “Chẳng phải cô có thể tìm người điều tra ư, nếu cô đã có thể điều tra Hiểu Hiểu, thì sao lại không nghĩ đến việc đi điều tra thử xem những gì mà tôi nói? Vốn dĩ tất cả đều có thể rất tốt, nhưng mà Hiểu Hiểu là giới hạn của tôi bất kỳ ai cũng không được tổn hại đến lợi ích của cô ấy, cô cũng biết nói vì cô ấy tôi có thể tự hủy thanh danh của mình, vậy thì thanh danh của cô như thế nào tôi còn cần phải suy nghĩ ư?”
Hàn Tư Nghê im lặng đứng đó, nói không nên lời tư vị trong lòng mình lúc này, vừa cảm thấy trống rỗng lại cảm thấy nghẹn đến khó chịu.
Lúc này giọng nói của Nhan Dịch Trạch lại vang lên bên tai: “Tư Nghê, tốt nhất là cô dẹp hết những ý nghĩ xấu trong đầu mình đi, từ nay về sau chúng ta chung sống hòa bình, sau này có gì cần đến sự giúp đỡ của tôi thì cứ lên tiếng tôi sẽ tận lực giúp, nhưng mà nếu còn nghĩ tới việc làm sao để đối phó Hiểu Hiểu thì tin tức xấu kế tiếp của cô sẽ không đơn giản như vậy đâu!”
Hàn Tư Nghê định thần lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, lúc này cô mới phát hiện cặp mắt của anh lại lạnh lùng như vậy, dáng vẻ khiêm tốn nho nhã của lúc trước chỉ là giả mà thôi, nghĩ đến đây mặt cô chảy đầy mô hôi lạnh, không dám nghĩ đến tin tức xấu mà Nhan Dịch Trạch nói là gì, cứng nhắc mà gật gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm chuyện như vậy nữa đâu.”
Nhan Dịch Trạch hài lòng mà cầm di động lên: “Tôi bảo người đưa cô về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!