Tạm thời chia tay với bố mẹ, Quan Hiểu Ninh và Đinh Nạp về lại nội thành, ngồi trong xe hai người đều không nói lời nào trong quãng thời gian dài.
Cuối cùng thì Đinh Nạp cũng chịu không nổi nữa liền mở miệng hỏi: “Hiểu Ninh, có phải cậu đang trách mình bấy lâu nay không nói sự thật với cậu không?”
Quan Hiểu Ninh từ từ lắc đầu: “Mình không trách cậu, đối với cậu mình chỉ có vô vàn cảm kϊƈɦ mà thôi. Nạp Nạp, cậu nói Hiểu Phong thật sự chết rồi ư, sau này mình thật sự không thể nhìn thấy nó và không thể nói chuyện với nó nữa ư?” Đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật là em trai mình đã không còn trêи đời này nữa.
Đinh Nạp đưa tay lên lau khóe mắt mình: “Hiểu Ninh, mình biết trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng Hiểu Phong thật sự đã ra đi rồi.”
Nước mắt của Quan Hiểu Ninh lại một lần nữa không tiếng động mà trượt xuống, ánh mắt cô lạnh như băng: “Mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tiêu Tuyết và Nhan Dịch Trạch đâu!”
“Hiểu Ninh, Tiêu Tuyết thì chúng ta nên tìm cô ta tính sổ, nhưng còn Nhan Dịch Trạch thì cậu có phải nên suy nghĩ lại không? Lúc đó Nhạc Đông cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng khi ấy Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết đã ở bên nhau rồi, có hỏi thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa, theo mình thì hay là cậu và Nhan Dịch Trạch gặp mặt hỏi cho rõ ràng đi, khoảng thời gian này anh ta đối với cậu như thế nào trong lòng cậu tự hiểu rõ.”
“Anh ta và Tiêu Tuyết bên nhau đó là sự thật, sau khi Hiểu Phong xảy ra chuyện người của anh ta ra mặt giúp Tiêu gia đánh bố mẹ mình cũng là sự thật, anh ta có đối tốt với mình đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào xóa sạch hai việc này được! Cho nên cũng không cần phải làm rõ cái gì cả, cậu cũng không cần khuyên mình nữa.”
“Vậy cậu định như thế nào?”
Quan Hiểu Ninh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước với ánh mắt đầy hận ý: “Bọn họ càng để tâm đến thứ gì, thì mình sẽ khiến họ mất đi thứ đó, Hiểu Phong không thể chết một cách oan uổng như vậy được! Nạp Nạp, mình xin cậu đừng nói việc này với ai cả.”
Đinh Nạp gật đầu đồng ý: “Mình hiểu được nổi khổ của cậu, mình sẽ không nói chuyện này với bất kỳ ai bao gồm Nhạc Đông.”
“Nạp Nạp, nếu như có thể, sau này mình nhất định sẽ báo đáp lại cậu.”
“Nói những điều này làm gì chứ, nhanh chóng đưa ba mẹ cậu rời khỏi nơi đó, rồi chữa trị thật tốt cho mẹ cậu đó mới là việc quan trọng cần làm.”
Quan Hiểu Ninh lấy tay che mắt lại như muốn giảm bớt đau đớn trong mắt: “Mình cảm thấy hối hận khi không lấy số tiền 6 triệu tệ của Nhan Dịch Trạch, nếu bây giờ mà có số tiền đó thì mọi việc đều được giải quyết, 500 ngàn của mình cũng không đủ để mua nhà, chỉ có thể tạm thời thuê cho họ một căn hộ rộng hơn mà thôi.”
“6 triệu đó đang ở chỗ mình, hôm đó Nhan Dịch Trạch đã đưa cho mình, mình thấy số tiền này đối với cậu quả thật rất cần thiết nên đã tạm thời giữ dùm cậu, để mình đi xem nhà dùm cậu, nếu có căn hộ nào được được thì mình sẽ mua ngay rồi đón ba mẹ cậu lên ở.”
Quan Hiểu Ninh cũng không biết nên nói gì nữa, cô kϊƈɦ động mà nắm chặt lấy tay của Đinh Nạp.
Khi xe gần tới tập đoàn Trung Hiểu, Đinh Nạp đã gọi điện cho Nhạc Đông, nói với giọng điệu gấp gáp rằng Quan Hiểu Ninh muốn tới tìm Tiêu Tuyết tính sổ, bảo anh mau đi nói với Nhan Dịch Trạch.
Mới đầu Nhạc Đông cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, không hiểu Quan Hiểu Ninh tìm Tiêu Tuyết để tính sổ gì, nhưng khi Đinh Nạp nói Quan Hiểu Ninh đã biết được chuyện của Quan Hiểu Phong, thì anh mới chợt bừng tỉnh và vội đi gọi điện cho Nhan Dịch Trạch.
Bảo vệ ở Trung Hiểu đều quá quen thuộc với Đinh Nạp và Quan Hiểu Ninh nên cũng không cản hai người lại, nhưng mà họ vẫn gọi điện thông báo cho Nhạc Đông biết.
Còn bên Nhạc Đông vẫn chưa thể liên lạc được với Nhan Dịch Trạch, anh vội vàng chạy lên tầng 12 mới biết thì ra Nhan Dịch Trạch đang họp, anh vội bảo trợ lý Triệu Tịnh đi tìm Hứa Hướng Dũng.
Quan Hiểu Ninh và Đinh Nạp hỏi quầy lễ tân hiện Tiêu Tuyết đang ở bộ phận nào, thì ra bây giờ Tiêu Tuyết đang làm việc tại phòng lưu trữ tài liệu ở tầng 2.
Bởi vì không ai muốn tiếp xúc với cô ta, nên giám đốc bộ phận đã xếp cho cô ta một căn phòng nhỏ riêng biệt, tuy có hơi chật hẹp nhưng được tự do.
Khi hai cô đẩy cửa bước vào thì Tiêu Tuyết đang nghe điện thoại, cô ta hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy hai cô, vội vàng nói với người trong điện thoại là mình bận việc rồi liền cúp máy, cô ta đứng dậy ưỡn thẳng lưng và hơi ngước cằm lên một chút: “Hai người tới đây làm gì, tới đây để xem vẻ sa sút của tôi ư?”
Đinh Nạp không cho là vậy mà cười lạnh một tiếng: “Cô mà sa sút ư?”
“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc các người muốn gì?” Nói xong câu đó cô ta nhìn chằm chằm Quan Hiểu Ninh, nhưng càng nhìn càng cảm thấy không được tự nhiên, tại vì ánh mắt của Quan Hiểu Ninh rất đáng sợ, cảm giác đó như là muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Quan Hiểu Ninh bước từng bước đến gần Tiêu Tuyết, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm cô ta không hề dời đi nơi khác dù chỉ một giây, khi cô gần như sắp dính vào người cô ta thì Tiêu Tuyết theo trực giác muốn lùi lại phía sau, lúc này cô đột nhiên đưa tay lên tán Tiêu Tuyết một bạt tai thật mạnh, đến nổi đầu Tiêu Tuyết cũng bị nghiêng qua một bên, không để cô ta kịp phản ứng thì một bạt tai khác lại rơi xuống mặt cô ta!
Lần này Tiêu Tuyết thật sự tức giận rồi, cô ta định giơ tay ra để đánh trả, nhưng mà bao lâu nay cô ta được nuông chiều thì sao mà là đối thủ của Quan Hiểu Ninh– người đã từng gặp qua nhiều sự việc như vậy khi ở trong tù được, tay còn chưa kịp đụng vào người của Quan Hiểu Ninh thì đã bị bẻ ra đằng sau rồi, tiếp đó là những nắm đấm rơi trêи người cô ta.
Không phải là trận đòn với những cái đấm đá không có sức gì mấy, mà là mỗi một nắm đấm của Quan Hiểu Ninh đấm xuống đều khiến cho đối phương đau như bị tổn thương gân cốt vậy, mặt của cô ta cũng bị đấm vài cái, khóe mắt và sóng mũi cũng phải chịu đòn, nước mắt của Tiêu Tuyết cũng lập tức mà tràn ra nói chi là phản kháng, cô ta bảo vệ được đầu mình thì không bảo vệ được chân, cuối cùng chỉ đành quỳ xuống đất mà chịu đòn.
Lúc này Nhan Dịch Trạch, Nhạc Đông còn có Vu Diên Danh ba người chân trước chân sau chạy vào, Nhạc Đông chạy tới trước mặt Đinh Nạp– người đang đứng ngẩn ra đó mà vỗ vỗ vai cô, lúc này Đinh Nạp mới như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng: “Hiểu Ninh cô ấy……, từ trước tới giờ em không hề biết thì ra cô ấy đánh giỏi như vậy.”
Nhạc Đông gật đầu: “Thật sự là rất chuyên nghiệp, chuyên lựa những điểm yếu mà xuống tay.”
“Hiểu Ninh, em mau ngừng tay lại!” Vu Diên Danh đến là để tìm Tiêu Tuyết, nhìn thấy tình hình như vậy anh vội chạy đến bên người Quan Hiểu Ninh để kéo cô ấy lại, kết quả không những không kéo nổi mà ngược lại bản thân còn bị trúng hai nắm đấm, anh vừa phải dang tay ra ôm lấy cô, vừa bị Nhan Dịch Trạch đứng đằng sau đẩy mạnh ra.
Nhan Dịch Trạch tự mình bước lên trước ôm lấy eo của Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Hiểu, em khoan hãy đánh đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Hiểu Ninh ở trong lòng Nhan Dịch Trạch quay đầu lại nhìn anh, thở dốc vài cái nhất thời cũng không nói nên lời.
Lúc này Nhan Dịch Trạch mới phát hiện mắt của cô bị sưng đỏ, khuôn mặt cũng rất xanh xao, đều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa chính là hận ý trong mắt của Quan Hiểu Ninh, anh có chút sợ hãi mà thử dùng hai tay nâng khuôn mặt của cô lên: “Hiểu Hiểu, em sao rồi?” Anh hết sức lo lắng cổ hận ý này là đang hướng đến mình.
Hận ý trong mắt Quan Hiểu Ninh từ từ rút đi, theo đó là sự ưu thương và tuyệt vọng trào lên một cách sâu sắc, kế đó Quan Hiểu Ninh nắm chặt lấy áo của Nhan Dịch Trạch mà nói với giọng nói run run: “Dịch Trạch, Hiểu Phong đã chết rồi! Nó đã tự sát vào 6 năm trước!”
Lời cô vừa nói xong, không chỉ có Nhan Dịch Trạch ngẩn ra mà Tiêu Tuyết được Vu Diên Danh dìu đứng dậy cũng gần như ngồi lại xuống đất.
Sau khi sự kinh ngạc qua đi Nhan Dịch Trạch mới hỏi lại một cách thận trọng: “Em nói là em trai của em, Quan Hiểu Phong?”
Quan Hiểu Ninh đau khổ mà nhắm mắt lại và gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tại sao?” Nhan Dịch Trạch không dám tin mà thấp giọng nói, trong ấn tượng của anh thì em trai của Quan Hiểu Ninh là một cậu con trai rất vui vẻ và lạc quan, sao lại có thể làm chuyện khờ dại như vậy được.
Quan Hiểu Ninh quay đầu lại đưa tay chỉ về hướng Tiêu Tuyết: “Là cô ta, Hiểu Phong chính là vì cô ta nên mới tự sát, hôm Hiểu Phong sinh nhật nó đã hẹn cô ta ăn tối ở tháp truyền hình, kết quả cô ta đã chia tay em ấy ngay ngày đó, Hiểu Phong nghĩ không thông nên đã nhảy từ trêи tháp truyền hình xuống, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn rõ nữa! Tiêu Tuyết, cô có còn là con người hay không! Hôm nay tôi sẽ giết cô để trả thù cho Hiểu Phong!”
Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa dùng sức đẩy Nhan Dịch Trạch ra, lần nữa xông tới trước mặt Tiêu Tuyết, kéo cô ta ra khỏi người Vu Diên Danh và tiếp tục đánh, lần này ngay cả động tác bảo vệ mình Tiêu Tuyết cũng không làm, chỉ là đứng yên đó mà mặc cho Quan Hiểu Ninh đánh.
Nhan Dịch Trạch và Vu Diên Danh đều quay sang nhìn Đinh Nạp, Đinh Nạp với vẻ mặt nặng nề mà nói: “Những gì Hiểu Ninh nói đều là sự thật, Tiêu Tuyết quả thật đã lừa gạt tình cảm của Hiểu Phong, sau đó lại cố tình bỏ rơi em ấy, vả lại bạn bè của Hiểu Phong cũng biết chuyện này, Hiểu Phong nhất thời chịu không nổi đả kϊƈɦ nên đã nghĩ quẩn, em ấy còn để lại di thư nữa. Vốn dĩ tôi tạm thời không định nói chuyện này với Hiểu Ninh, nhưng Tiêu Tuyết cô ta cư nhiên dám đến dưới lầu nhà tôi dán đầy những tờ rơi bêu xấu Hiểu Ninh, tôi thật sự nhịn không được nữa nên đã đưa cô ấy đến gặp bố mẹ mình.”
Vu Diên Danh thần sắc phức tạp mà nhìn về phía Tiêu Tuyết với vẻ mặt như đống tro tàn, cuối cùng vẫn chạy đến ôm lấy cô ta, và chịu đựng những nắm đấm của Quan Hiểu Ninh thay cô ta.
Lúc này Quan Hiểu Ninh cũng đã đánh đến mắt sưng đỏ cả lên và dần dần mất đi lý trí, thấy đánh không được Tiêu Tuyết thì vội nhìn xung quanh để tìm vũ khí, nhìn thấy trêи bàn có chiếc bình hoa cô liền cầm nó lên và định trội về phía của Vu Diên Danh và Tiêu Tuyết.
Nhan Dịch Trạch lập tức ngăn cô lại, nhưng Quan Hiểu Ninh phản kháng hết sức kịch liệt hai chân đều trống rỗng cả rồi mà vẫn còn đá loạn xạ, Nhạc Đông cũng vội chạy qua giành lấy chiếc bình hoa từ tay Quan Hiểu Ninh, Đinh Nạp khóc nức nở khuyên: “Hiểu Ninh, cậu đừng như vậy mà, cậu bình tĩnh chút đi!”
Tay của Quan Hiểu Ninh quơ loạn khắp nơi, mắt nhìn về phía Tiêu Tuyết và mình không thể làm gì được cô ta nữa, cô nắm chặt nắm tay hét đến khản cả tiếng: “Dịch Trạch, anh có biết lúc Hiểu Phong tự sát em đang làm gì không? Em đang ở sở cảnh sát và đang oán hận bố mẹ em, em đã oán trách họ 6 năm rồi, kết quả là họ đã dùng hết số tiền của mình để giúp em được giảm án, ngay cả đất để trôn cất Hiểu Phong cũng không có tiền để mua! Cho nên người đáng chết không chỉ có mình cô ta, còn có em, em cũng nên chết đi cho rồi!”
Sau khi hét xong thì Quan Hiểu Ninh liền ngất xỉu trong lòng Nhan Dịch Trạch.
“Hiểu Ninh!” Đinh Nạp bị dọa đến hét lớn lên.
Nhan Dịch Trạch ôm ngang người Quan Hiểu Ninh lúc này đã mềm yếu không còn chút sức lực nào, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía Tiêu Tuyết đang thương tích đầy mình: “Chuyện của em trai Hiểu Ninh, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Tiêu Tuyết vừa như khóc vừa như cười mà nhếch khóe miệng, nhưng vì khóe miệng bị đau nên đã ngừng động tác lại: “Không buông tha thì có thể làm gì được, tôi đã nói rồi Quan Hiểu Ninh vốn dĩ không thể nào ở bên anh được nữa.”
Nhan Dịch Trạch tưởng rằng Tiêu Tuyết ám chỉ việc anh và cô ta từng ở bên nhau sẽ bị Quan Hiểu Ninh giận lây, cho nên cũng không để ý lắm, anh không thèm nhìn Tiêu Tuyết nữa mà ôm lấy Quan Hiểu Ninh bước ra ngoài.
Bỏ mặc ánh nhìn của những người ở bên ngoài, Nhan Dịch Trạch bước vội tới chỗ thang máy, vừa đúng lúc thang máy ngừng ở lầu 2, những người đứng trước cửa thang máy cũng vội nhường đường cho anh.
Sau khi vào trong thang máy, Đinh Nạp và Nhạc Đông cũng vội giúp ấn nút tầng 12, ra khỏi thang máy Hứa Hướng Dũng bắt gặp tình hình như thế này lập tức chạy đi mở cánh cửa của phòng nghỉ ra.
Nhan Dịch Trạch đặt Quan Hiểu Ninh nằm xuống và hơi dùng lực ấn vào huyệt nhân trung của cô, Hứa Hướng Dũng vội nói: “Để tôi đi gọi bác sĩ tới.”
Nhan Dịch Trạch không có lên tiếng, ba người còn lại cùng nhìn về phía anh, sau đó phát hiện cả người Nhan Dịch Trạch rõ ràng là đang phát run lên, mắt cũng đỏ cả lên như là vừa mới khóc xong, có thể thấy là cũng bị dọa không ít.
“Đi đi.” Nhạc Đông thay Nhan Dịch Trạch trả lời Hứa Hướng Dũng, Hứa Hướng Dũng gật đầu sau đó lập tức bước ra ngoài.
Hứa Hướng Dũng đi chưa được bao lâu thì Quan Hiểu Ninh tỉnh lại, hai mắt cô mơ màng nhìn mọi người xung quanh rồi dần dần hồi phục lại ý thức, kế đó lại tiếp tục cúi đầu xuống không nói lời nào.
Nhan Dịch Trạch cố gắng vài lần mới có thể nói thành lời: “Hiểu Hiểu, anh không biết Hiểu Phong đã xảy ra chuyện, nếu không anh sẽ, sẽ không cùng với cô ta……” Cuối cùng anh vẫn là không thể nói tiếp được nữa.
Quan Hiểu Ninh lắc đầu, giọng nói của cô khản đặc khiến người khác gần như không nghe ra được giọng nói vốn có của cô: “Đều tại em, là em đã cho tiền
Hiểu Phong, ngay cả việc Tiêu Tuyết hại Hiểu Phong em cũng không biết, em còn xem cô ta là bạn, người đáng chết là em mới đúng!”
Nhan Dịch Trạch ôm chặt lấy người Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Hiểu, em đừng dọa anh, em đừng nói vậy mà! Em tuyệt đối không được nghĩ quẩn!”
Đinh Nạp vừa khóc vừa nói: “Hiểu Ninh, sao cậu lại nói vậy chứ, cậu còn phải chăm sóc cho bố mẹ cậu nữa, họ đã phải chịu khổ bao nhiêu năm nay rồi, nếu cậu lại xảy ra chuyện gì nữa thì họ làm sao mà sống tiếp đây!”
Quan Hiểu Ninh nằm trong lòng Nhan Dịch Trạch nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rất nhanh đã thắm ướt áo sơ mi của Nhan Dịch Trạch: “Hiểu Phong chết thật là thảm mà, thật là thảm mà.”
“Anh biết, anh biết, vậy thì chúng ta càng nên chăm sóc thật tốt cho bố mẹ em, như vậy mới có thể khiến Hiểu Phong yên tâm được, đúng không?”
Quan Hiểu Ninh không trả lời Nhan Dịch Trạch, cô tiếp tục nhắm mắt lại một cách mệt mỏi, trông có vẻ như là đã ngủ rồi vậy.
Nhan Dịch Trạch nhẹ nhàng nâng người cô dậy và hơi kéo cô ra khỏi người mình một chút để xem cô có thật sự là đã ngủ rồi không.
“Em không có ngủ, chỉ là thấy mệt mà thôi.” Quan Hiểu Ninh đột nhiên lên tiếng.
“Vậy anh ở đây cùng em.”
Anh lần nữa ôm cô vào trong lòng, đồng thời nhìn về phía Nhạc Đông nói: “Đi nói với Hướng Dũng là tạm thời không cần tìm bác sĩ nữa, để hai hôm nữa anh sẽ đưa Hiểu Hiểu đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, còn cuộc họp cậu đi bảo Lưu Bảo Nghĩa thay anh chủ trì đi.”
Nhạc Đông gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi sau đó kéo theo Đinh Nạp với vẻ mặt hết sức lo lắng ra ngoài.
Khi phòng nghỉ chỉ còn lại hai người họ, Quan Hiểu Ninh nói nhỏ: “Dịch Trạch, hôm nay em đã nhìn thấy ba mẹ của mình rồi, vốn dĩ em định là sau này kiếm được tiền thì cũng chỉ lo cho Hiểu Phong thôi và để mặc họ, anh nói xem em đã khốn nạn biết bao khi đi nghi ngờ tình yêu của họ dành cho em! Thiếu chút nữa là em đã không nhận ra họ, họ đã già đi nhiều nhìn bề ngoài như những người già bảy tám chục tuổi vậy, sáu năm trước Hiểu Phong tự sát còn em thì vào tù, họ đã phải chịu đựng sự đau khổ đến nhường nào em không dám nghĩ tới. Em nhìn thấy bức ảnh của Hiểu Phong treo trêи tường thì tim như bị xé rách vậy, bao nhiêu năm nay ba mẹ em đã ở trong ngôi nhà ổ chuột đó và dựa vào việc nhặt ve chai mà sống!”
“Hiểu Hiểu, em đừng nói nữa, sau này chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc cho họ và không để họ phải chịu khổ nữa!” Nhan Dịch Trạch biết mỗi lần cô nhắc đến những hồi ức đau khổ ấy nó tương đương với việc cô đang tự hành hạ bản thân một lần nữa, và lòng anh cũng đau như cô vậy.
Nhưng Quan Hiểu Ninh vẫn tiếp tục nói: “Mẹ em mắc phải chứng bệnh tâm thần, có khi nhận ra em có khi lại không nhận ra em là ai, lúc thì nói Hiểu
Phong chưa chết, lúc thì lại nói Hiểu Phong bị người ta hại chết rồi. Em biết tại sao bà ấy lại bị như vậy, là bởi vì Hiểu Phong chết thảm quá, vì bà ấy muốn hận em muốn trách em, nhưng lại biết là không thể trách em được, muốn yêu thương em như lúc trước vậy nhưng lại làm không được, bà ấy chính là bị những đau khổ này dày vò tinh thần đến kiệt sức!” vẻ mặt của cô vừa như là nói cho Nhan Dịch Trạch nghe vừa như là đang tự nói cho bản thân mình nghe vậy, dường như chỉ có cứ tiếp tục nói mãi như thế thì cô mới có thể đỡ hơn một chút.
“Hiểu Hiểu, đừng nói nữa được không, anh xin em hãy tha cho bản thân mình một lát đi, em không hề làm sai gì cả!” Nhan Dịch Trạch dùng lực ôm chặt lấy Quan Hiểu Ninh như là muốn để cô im lặng đừng nói tiếp nữa.
Quan Hiểu Ninh cũng thật sự ngừng lại không nói nữa, nhưng hai mắt lại trở nên thất thần mà nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, Nhan Dịch Trạch vừa tức vừa lo, trong lòng anh hận Tiêu Tuyết vô cùng. Người phụ nữ này cũng quá độc ác rồi, Quan Hiểu Phong vì cô ta mà chết, cô ta lại còn nghĩ hết mọi cách để được ở bên cạnh mình, cô ta sao có thể là bạn của Hiểu Ninh được chứ, rõ ràng là kẻ thù sâu nặng!
Nhan Dịch Trạch không yên tâm để người khác chăm sóc cô, anh chỉ đành bỏ lại tất cả công việc mà đưa cô về nhà. Quan Hiểu Ninh cũng tỏ ra nghe lời một cách khác thường, anh bảo cô làm gì thì cô đều làm theo, chỉ có điều về đến nhà anh thì cô vẫn là ngồi ở một góc mà ngẩn người, không khóc cũng không cười, không ăn cơm không uống nước, cứ ngồi đó cho đến khi trời khuya.
Nhan Dịch Trạch lo lắng vô cùng, anh sợ cô nghĩ quẫn làm chuyện khờ dại nên không dám rời khỏi người cô dù nửa bước, suốt đêm không ngủ mà trông chừng cô.
Ngày hôm sau trời vừa sáng thì anh đã gọi ngay cho Hứa Hướng Dũng: “Hướng Dũng, trong vòng hôm nay tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì đi nữa thì cũng phải đuổi việc Tiêu Tuyết cho tôi, sau này cũng không cho phép cô ta bước vào Trung Hiểu nữa, bất kỳ ai trong hội đồng quản trị nói thay cho cô ta thì cậu cũng không cần phải để ý! Còn nữa, cậu đi mời bác sĩ đến nhà tôi ngay, Hiểu Ninh cả đêm không ngủ lại không chịu ăn gì cả, cứ như vậy hoài thật sự không ổn!”
Quan Hiểu Ninh nghe được Nhan Dịch Trạch nói là sẽ đuổi việc Tiêu Tuyết thì mắt cô liền xẹt qua một tia sáng, sau đó lại ảm đạm vô hồn như cũ.
Rất nhanh bác sĩ đã tới nhà, đo nhiệt độ cho cô và rút vài ống máu đem về xét nghiệm ngay, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần thì Quan Hiểu Ninh liền ngủ say.
Kết quả xét nghiệm nói là Quan Hiểu Ninh ngoài việc thiếu dinh dưỡng ra thì còn bị thiếu máu, vả lại còn nói cô thiếu ngủ trầm trọng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt và phải ngủ đủ giấc, đồng thời trêи phương diện ăn uống cũng phải dần cải thiện và ăn nhiều thịt.
Nhan Dịch Trạch ngồi bên giường, tay anh sờ nhẹ lên khuôn mặt gầy gò xanh xao của cô, nghĩ tới những đau khổ mà cô phải gánh chịu thì vừa hận Tiêu Tuyết đồng thời cũng trách bản thân anh.
Yên lặng ngồi đó một lúc lâu, anh cảm thấy buồn ngủ mà dụi dụi mi tâm, nhưng anh không thể nghỉ ngơi, việc mà bây giờ anh cần làm chính là phải sắp xếp ổn thỏa cho ba mẹ của cô, họ mới là người có thể khiến Quan Hiểu Ninh vướng bận và lo nghĩ tới, có sự vướng bận thì cô mới có thể từ từ khỏe lên lại!
Ở nhà của Tiêu Tuyết, Vu Diên Danh cũng một đêm không ngủ mà trông chừng Tiêu Tuyết đang say giấc, sau khi Quan Hiểu Ninh bị Nhan Dịch Trạch ôm đi thì Tiêu Tuyết vẫn không chịu đến bệnh viện kiểm tra, anh chỉ đành đưa cô về nhà, sau đó thì cô cứ ngủ liên miên cho đến giờ.
Vu Diên Danh nhìn đồng hồ một cái rồi lại nhìn Tiêu Tuyết vẫn còn đang ngủ say thì quyết định vào bếp nấu một chút đồ ăn trước đã, nhưng anh vừa bước tới cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Tuyết, anh vội quay người lại chạy tới trước giường cô nói nhỏ: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, em tỉnh dậy đi, có phải là đã mơ thấy ác mộng hay không?”
Tiêu Tuyết mở to mắt ra như là bị dọa phải vậy, nhìn thấy Vu Diên Danh thì liền ôm lấy cổ anh mà khóc lóc kể lễ: “Diên Danh, em đã mơ thấy Hiểu Phong, em rất sợ! em chưa từng nghĩ tới việc hại cậu ta, nếu em biết trước Hiểu Phong sẽ nghĩ quẫn như vậy, em thế nào cũng sẽ không đề nghị chia tay, em không phải là không thích cậu ấy, nhưng mà tụi em có khoảng cách về tuổi tác, em và Hiểu Ninh lại là bạn tốt, em không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy, càng không muốn Hiểu Phong bị trễ nãi việc học!”
“Tiểu Tuyết, chuyện tình cảm là không có đúng sai, nhưng lúc đó Hiểu Phong cũng chỉ là một cậu học sinh, thật ra em có thể uyển chuyển một chút hoặc là từ từ cách xa cậu ấy cũng được, tại sao lại phải đề xuất chia tay ngay ngày sinh nhật của cậu ấy chứ? Còn nữa sao em lại kêu người đi dán mấy tờ rơi nói xấu Hiểu Ninh chứ?” Vu
Diên Danh đau lòng cho Tiêu Tuyết, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại phải làm như vậy.
Tiêu Tuyết khóc một cách đau lòng: “Em chưa từng sai người đi dán tờ rơi gì đó, em có thể dùng tính mạng của mình để thề là em chưa từng làm qua chuyện đó! Còn về việc chia tay với Hiểu Phong là vì hôm đó cậu ấy đề nghị muốn cùng em qua đêm, em sợ quá nên chỉ có thể đưa ra lời đề nghị chia tay trong lúc hoảng loạn, không muốn để cậu ấy ôm bất cứ ảo tưởng nào, cái chết của Hiểu Phong em đã đau khổ và tự trách mình nhiều thế nào không ai có thể hiểu được, ba mẹ mắng em, bạn học chỉ trích em, ba mẹ của Hiểu Phong ngày nào cũng đến tìm em để đòi mạng, em chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Sau đó em đã lén đi khám bác sĩ và đã dùng thuốc một thời gian dài mới dần dần hồi phục lại.”
Vu Diên Danh than thầm trong lòng, anh thấy thương mà vỗ vỗ vai cô, anh không thể nào trách mắng gì thêm người phụ nữ trong lòng mình được, tại vì cô ấy cũng thật đáng thương, đầu tiên là việc thích em trai của bạn thân mình, kết quả là đối phương lại vì cô mà tự sát. Sau đó lại yêu phải bạn trai của bạn thân, ở bên cạnh người đó 6 năm trời cuối cùng cũng vẫn bị bỏ rơi, chắc chắn mấy năm nay cô ấy cũng luôn sống trong đau khổ và tự trách, nếu không cô ấy cũng sẽ không đứng yên đó mà mặc cho Quan Hiểu Ninh đánh.
Khóc một hồi lâu, Tiêu Tuyết từ trong lòng Vu Diên Danh ngồi dậy, nhìn chằm chằm anh với ánh mắt ngấn lệ: “Diên Danh, em thật sự rất sợ, những chuyện trong quá khứ lại lần nữa quay lại rồi, em muốn được ở bên anh!”
Vu Diên Danh còn chưa kịp hiểu ra ý trong lời nói của Tiêu Tuyết, thì môi của cô đã dán lên môi anh, giờ thì anh mới hiểu ra là Tiêu Tuyết định làm gì, vội đẩy người đang ôm chặt mình ra mà xua tay: “Tiểu Tuyết, em đừng làm vậy, anh biết em vẫn còn thích Nhan Dịch Trạch, anh tự nguyện làm tất cả mọi chuyện vì em, anh cũng sẽ không thừa nước đục thả câu. Hiện giờ chẳng qua là em nhất thời kϊƈɦ động mà thôi, trong lòng lại đang rất yếu ớt, anh không muốn em làm chuyện khiến mình hối hận về sau!”
Tiêu Tuyết kéo lấy Vu Diên Danh đang định lùi về sau: “Anh cảm thấy em là loại người vì cảm động mà có thể hy sinh bản thân mình ư? Nhan Dịch Trạch đối xử với em như vậy, sao em có thể còn vương vấn gì anh ta nữa chứ! Diên Danh, tâm ý của anh em luôn hiểu, nhưng em vẫn luôn cho rằng mình không xứng với anh, em có một quá khứ không tốt đẹp gì, em không thể hại anh! Vừa rồi em cũng đã nghĩ tới việc anh sẽ cự tuyệt em, em không trách anh, đổi lại là người đàn ông khác thì cũng sẽ không chấp nhận người phụ nữ như em, nhưng em vẫn phải cảm ơn anh bấy lâu nay luôn bên cạnh em ủng hôn em, anh đi đi.”
Vu Diên Danh vô cùng sốt ruột, anh vuốt vuốt tóc mình vài cái và vội nói: “Tiểu Tuyết, anh không hề có ý đó, tình cảm mà anh dành cho em lâu nay chưa từng thay đổi, anh chỉ là sợ em sẽ hối hận.”
Tiêu Tuyết vội nhào vào lòng Vu Diên Danh: “Em sẽ không hối hận, lần trước khi anh đứng giữa Hiểu Ninh và em, anh đã chọn em thì em đã thích anh rồi. Diên Danh, em muốn được ở bên anh, anh ôm lấy em em mới không cảm thấy sợ hãi nữa, anh đừng cự tuyệt em có được không?”
Vu Diên Danh gật đầu một cách kϊƈɦ động và không thể nào cự tuyệt một Tiêu Tuyết đáng thương như vậy nữa, anh đã hôn nhẹ lên môi cô, theo sự chủ động nghênh hợp của Tiêu Tuyết mà chiếc hôn ấy trở nên mãnh liệt và điên cuồng, tay anh run run mà cởi bỏ quần áo của Tiêu Tuyết.
Tiêu Tuyết nhắm mắt lại mà thừa nhận sự nhiệt tình như vũ bão của Vu Diên Danh, khuôn mặt cô nở một nụ cười hài lòng khi cả hai cùng ngã xuống giường!
Nhan Dịch Trạch biết được tin Đinh Nạp đang giúp ba mẹ Quan Hiểu Ninh tìm mua nhà từ phía Nhạc Đông nên anh đã trực tiếp nhận lấy việc này.
“Hiểu Hiểu, anh đã mua được một căn nhà cho ba mẹ em ở, chỉ cách đây hai con phố mà thôi, nội thất đều có đủ cả chỉ cần dọn vào là ở được ngay. Còn bên bệnh viện An Ninh anh cũng đã liên lạc rồi, nếu bên mẹ em sẵn sàng thì chúng ta cùng nhau đưa bà đến đó.”
Quan Hiểu Ninh lập tức lấy lại tinh thần: “Có thật không, mẹ em đến đó liệu có phải chịu khổ không, em thấy trêи mạng người ta nói đối với những bệnh nhân không nghe lời bác sĩ ở đó sẽ chích điện hoặc đánh họ, thậm chí còn dùng dây thừng để trói họ lại nữa.”
Nhan Dịch Trạch cười và an ủi cô: “Sẽ không có những việc đó xảy ra đâu, em yên tâm anh đã mời 4 chuyên gia đến hội chẩn cho dì, xem tình hình như thế nào đã, cho dù là nhập viện thì cũng sẽ trị liệu bằng cách dùng thuốc là chính, chắc chắn sẽ trị liệu cho dì bằng cách tốt nhất và thoải mái nhất.”
Quan Hiểu Ninh hơi động khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt gần như không nhận ra: “Vậy anh cho em địa chỉ của căn nhà mới đó đi, ngày mai em sẽ bảo Nạp Nạp cùng em đi dọn nhà giúp họ, lát nữa em sẽ gọi điện cho công ty vận chuyển.”
Nhan Dịch Trạch kéo Quan Hiểu Ninh đang định đứng dậy và nói: “Ngày mai anh sẽ đi với em.”
Quan Hiểu Ninh hơi hạ mí mắt xuống, nụ cười nhạt cũng theo đó mà biến mất: “Anh……đi không tiện cho lắm.”
Nhan Dịch Trạch hơi ngẩng ra nhưng sau đó rất nhanh đã hiểu rõ và cảm thấy mất mát mà gật đầu: “Anh hiểu rồi, anh đúng là không tiện đến đó, tốt hơn là để sau này tìm một cơ hội để gặp sau.”
“Khoảng thời gian này anh không đến công ty không sao chứ?”
Nhan Dịch Trạch cười đáp: “Không sao, anh đợi tình trạng của em ổn định hơn rồi mới đi, nếu có việc gấp gì thì Hướng Dũng sẽ tìm anh.”
“Vậy em đi gọi điện cho Nạp Nạp đã, để hỏi xem ngày mai cô ấy có rảnh không.”
“Được, vậy anh vào thư phòng xem tài liệu đây.”
Quan Hiểu Ninh cầm lấy di động định gọi điện cho Đinh Nạp thì đột nhiên chuông cửa reo lên, cô đi tới chỗ cánh cửa nhìn vào màn hình thì thấy được người đứng dưới lầu chính là người mà Nhan Dịch Trạch vừa nhắc đến__ Hứa Hướng Dũng.
Cô ấn nút mở khóa và đứng trước cửa chờ Hứa Hướng Dũng lên để mở cửa, sau khi Hứa Hướng Dũng vào nhà thì lễ phép hỏi: “Cô Quan đã đỡ hơn chưa ạ?”
“Đỡ hơn một chút rồi, mời anh vào, Dịch Trạch đang ở trong phòng sách.”
Hứa Hướng Dũng không vội đi tìm Nhan Dịch Trạch mà đứng yên tại chỗ vẻ mặt do dự muốn nói lại không.
Quan Hiểu Ninh cũng nhìn ra là anh ta có điều muốn nói: “Nếu có việc gì thì anh cứ nói thẳng đi.”
Hứa Hướng Dũng suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô Quan, tôi biết là mình không nên nói những lời này, nhưng dạo này Nhan tổng không có đến công ty phía hội đồng quản trị không vừa ý cho lắm, đặc biệt là ngài ấy còn cưỡng ép việc thúc đẩy hạng mục đầu tư nước ngoài nên càng khiến cho họ phản đối mạnh mẽ hơn. Cô xem hay là vậy đi, nếu tình trạng sức khỏe của cô cho phép, không biết cô có thể thử khuyên Nhan tổng dành chút thời gian đến công ty để xoa dịu cảm xúc của các thành viên trong hội đồng quản trị và các cổ đông lớn hay không và tạm thời đừng nhắc tới việc đầu tư nước ngoài nữa. Nếu không Trung Hiểu sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
“Sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Không ngại nói cho cô biết, thực ra dạo gần đây có một công ty đầu tư có thực lực rất hùng hậu đang nhắm vào Trung Hiểu, họ ngấm ngầm nghĩ cách để làm cho cổ phiếu Trung Hiểu bị rớt giá, sau đó thừa cơ mà thu mua, nếu cứ tiếp tục như vậy hậu quả xấu nhất chính là Nhan tổng rất có khả năng sẽ bị phá sản.”
Quan Hiểu Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Tôi biết rồi.”
“Vậy thì cảm ơn cô trước, tôi đi tìm Nhan tổng đây, không làm phiền cô nữa.” Hứa Hướng Dũng lập tức vui hẳn lên, nếu như Quan Hiểu Ninh đi khuyên Nhan Dịch Trạch thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi Hứa Hướng Dũng đi vào trong thư phòng thì Quan Hiểu Ninh vẫn đứng yên ở đó một lát như là đang suy nghĩ gì đó, sau đó cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Nạp.
Đinh Nạp nói ngày mai cô rảnh, hai người hẹn giờ gặp mặt rồi sau đó gọi điện cho công ty vận chuyển.
Khoảng hai tiếng mấy đồng hồ trôi qua Hứa Hướng Dũng mới rời khỏi, Nhan Dịch Trạch từ trong phòng sách bước ra liền hỏi cô việc dọn nhà sắp xếp ổn thỏa chưa, sau khi anh biết được cô đã hẹn Đinh Nạp và thời gian cụ thể thì nói: “Vậy ngày mai em nhớ chú ý an toàn một chút, anh đến công ty xử lý một số việc, khi em về tới nhà thì chắc chắn anh cũng đã trở về.”
Phản ứng của Quan Hiểu Ninh chính là tỏ ra ưu buồn mà ngồi xuống sofa, Nhan Dịch Trạch ngồi xuống theo cô mà quan tâm hỏi: “Sao vậy, có việc gì khó à?”
Quan Hiểu Ninh thấp giọng nói: “Đột nhiên em có chút sợ hãi.”
“Sợ gì vậy?”
“Sợ nhìn thấy mẹ em, sợ bà ấy trách em đã cho tiền Hiểu Phong, nếu ngày đó em không cho Hiểu Phong 300 tệ thì có lẽ nó sẽ không chết.”
Trong lòng Nhan Dịch Trạch thấy khó chịu vô cùng, ôm lấy Quan Hiểu Ninh mà an ủi cô: “Hiểu Hiểu, em không thể tự trách mình như vậy được, em cho tiền Hiểu Phong thì đâu có gì là sai, Tiêu Tuyết cố tình muốn chia tay với em ấy, điều này vốn dĩ hoàn toàn không liên quan đến địa điểm.”
Quan Hiểu Ninh dựa vào lòng Nhan Dịch Trạch: “Em hiểu, nhưng luôn nhịn không được mà nghĩ như vậy. Dịch Trạch, ngày mai anh có thể đi với em được không?”
Nhan Dịch Trạch ngẩn ra một lát rồi nói: “Chẳng phải em nói sợ ba mẹ em nhìn thấy anh hay sao?”
“Anh có thể đi theo đằng sau xe của Nạp Nạp, đợi ba mẹ em dọn xong nhà rồi thì chúng ta có thể về cùng nhau, có được không?”
Sau đó không đợi Nhan Dịch Trịch trả lời thì cô lại sửa lại lời: “Cũng là không cần đâu, vừa rồi Hứa Hướng Dũng còn nói anh bận nhiều việc, anh vẫn là nên đến công ty thì tốt hơn, một mình em có thể làm được.”
Nhan Dịch Trạch vỗ vỗ đầu cô: “Không có việc gì quan trọng hơn em cả, lát nữa anh gọi điện cho Hướng Dũng nói là ngày mai anh không đến công ty nữa.”
Quan Hiểu Ninh càng dính chặt vào người anh hơn: “Cảm ơn anh Dịch Trạch, có anh ở đây em không sợ gì cả!”
Cho dù biết đây là thời khắc đau lòng, nhưng thấy cô dựa dẫm vào anh như vậy trong lòng Nhan Dịch Trạch cảm thấy rất vui, đặc biệt là cô lại không vì chuyện của Tiêu Tuyết và Quan Hiểu Phong mà trách anh, khiến anh có cảm giác như là sống sót sau tai nạn vậy. Cho nên bất luận là các thành viên trong hội đồng quản trị nghĩ như thế nào, hay là công ty đầu tư Hải Dương ở sau lưng có âm mưu gì đi nữa anh cũng không quan tâm, chỉ cần Quan Hiểu Ninh có thể lấy lại tinh thần và không có những suy nghĩ tiêu cực nữa, thì anh có thể làm mọi thứ vì cô!
Ngày hôm sau, Đinh Nạp lái xe chở Quan Hiểu Ninh đi đằng trước, Nhan Dịch Trạch lái xe đi theo ở đằng sau, đợi khi đến nơi mà ba mẹ Quan Hiểu Ninh ở, cho dù Nhan Dịch Trạch đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng anh vẫn rất sốc, anh làm thế nào cũng không thể ngờ được ba mẹ cô lại đến nông nổi như vậy.
Lúc này xe của công ty vận chuyển cũng đã đến, Nhan Dịch Trạch đứng nhìn Quan Hiểu Ninh và Đinh Nạp cùng với nhân viên vận chuyển đi vào trong hẻm.
Hơn hai mươi phút sau, nhân viên vận chuyển lần lượt khiêng từng món nội thất cũ kĩ ra, Quan Hiểu Ninh và Đinh Nạp thì theo sau hai người già tóc bạc gầy yếu đi ra, Nhan Dịch Trạch nghĩ nếu nhìn thấy ở ngoài đường thì anh tuyệt đối không nhận ra Quan Chính Lập và Lý Tố Khiết, hai người họ quả thật là đã thay đổi rất nhiều, cũng vì thế mà anh càng hiểu được sự đau buồn của Quan Hiểu Ninh.
Không biết vì sao, vốn dĩ đang đứng yên ở đó đột nhiên Lý Tố Khiết nổi cơn lên đánh mắng Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh đứng yên đó không động đậy, trông có vẻ như sợ Lý Tố Khiết dùng lực mạnh quá làm tổn thương chính mình mà còn dìu bà ấy.
Nhan Dịch Trạch vội hạ cửa sổ xe xuống, tiếng la sắc bén của Lý Tố Khiết lập tức truyền vào tai.
“Xem cô có còn dám nói là bỏ đồ nội thất của tôi nữa không! Bên trong cái tủ đó đựng toàn quần áo của Hiểu Phong không đấy! Sao cô không biết xấu hổ vậy hả, làm cho cái nhà họ Quan này mất hết cả mặt rồi, tuổi còn nhỏ cái tốt thì không học mà suốt ngày đi theo cái thằng lưu manh đầu đường xó chợ Nhan Dịch Trạch đó, cô có còn muốn được sống tốt không vậy! Sao cô lại đi cho tiền Hiểu Phong cơ chứ, sao cô không nói cho tôi và ba cô biết chuyện Tiêu Tuyết và Hiểu Phong hẹn hò hả, nó đã hại chết Hiểu Phong rồi cô có biết không hả! Đáng đời cô ngồi tù, ta và ba cô xem như là đã uổng công nuôi lớn cô rồi!”
Nhan Dịch Trạch nhìn thấy Quan Hiểu Ninh đứng đó chịu đòn, anh lo đến nổi vài lần muốn đẩy cửa xe xông ra ngoài, nhưng khi nghĩ tới việc nếu mình ra ngoài có lẽ sẽ càng khiến Lý Tố Khiết kϊƈɦ động hơn nữa thì chỉ đành ngồi yên ở trong xe.
Nhưng không lâu sau thì thái độ của Lý Tô Khiết liền thay đổi, bà ấy ôm chặt Quan Hiểu Ninh và khóc: “Hiểu Ninh, mẹ không phải hận con, chỉ là trong lòng mẹ rất đau khổ không biết phải làm sao! Bấy lâu nay không có đến thăm con, nghĩ rằng con cứ thế hận ba và mẹ còn tốt hơn là phải chịu tội như thế này!”
Quan Hiểu Ninh cũng ôm lấy mẹ mình mà khóc, sau đó dìu bà ngồi vào trong xe của Đinh Nạp.
Tay Nhan Dịch Trạch nắm chặt bánh lái, bây giờ anh mới thực sự hiểu được tại sao mấy ngày nay Quan Hiểu Ninh lại đau khổ đến vậy. Lau khóe mắt hơi ươn ướt của mình, anh tiếp tục đi theo sau xe của Đinh Nạp cùng với sự đau lòng nói không thành lời đối với Quan Hiểu Ninh.
Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho ba mẹ, Quan Hiểu Ninh bảo Đinh Nạp rời khỏi trước, còn mình thì đi tới chỗ xe của Nhan Dịch Trạch đang đậu.
Nhan Dịch Trạch lập tức xuống xe đi tới trước mặt Quan Hiểu Ninh và ôm lấy vai cô, sau đó mở cánh cửa ghế lái phụ dìu cô ngồi vào trong xe, rồi anh quan sát cô tỉ mỉ từ trêи xuống dưới, thấy trêи mặt có vài vết xước và vệt đỏ thì trong lòng anh cảm thấy khó chịu vô cùng, đến cuối cùng tất cả sự đau lòng của anh đều hóa thành một câu nói: “Hiểu Hiểu, sau này bất luận em nói gì thì anh cũng sẽ nghe theo, và muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm theo.”
Quan Hiểu Ninh vốn dĩ không hề để tâm tới chút vết thương nhỏ này trêи mặt mình, cô nhìn Nhan Dịch Trạch một cách hết sức nghiêm túc: “Dịch Trạch, em chỉ cần anh nhận lời em một chuyện thôi.”
Nhan Dịch Trạch lập tức nói: “Được, em nói đi.”
“Em muốn anh đồng ý với em cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng phải chăm sóc tốt cho ba mẹ em, anh có làm được không?”
Nhan Dịch Trạch cau mày: “Sao em lại nói vậy, đương nhiên là anh sẽ chăm sóc cho bố mẹ em, nhưng chẳng phải em sẽ cùng anh chăm sóc cho họ sao?”
Quan Hiểu Ninh gật đầu: “Tất nhiên là em sẽ chăm sóc cho họ, nhưng em sợ lỡ em có xảy ra chuyện gì thì họ sẽ không còn chỗ để nương tựa nữa.”
“Em thì có chuyện gì xảy ra?” Nhan Dịch Trạch hết sức nhạy cảm đối với câu nói của Quan Hiểu Ninh.
“Ví dụ như bị bệnh, hay bị tai nạn ngoài ý muốn gì đó, ai cũng không thể nào biết được giây tiếp theo mình sẽ ra sao mà, em đã bị dọa sợ rồi, cho nên em cần phải sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho họ thì mới có thể thật sự yên tâm được.”
Nhan Dịch Trạch cười: “Thì ra em lo việc này ư. Em yên tâm, anh sẽ mở cho họ một tài khoản, anh bảo đảm về mặt kinh tế họ sẽ không phải đối mặt với bất cứ khó khăn nào, trừ khi toàn bộ hệ thống bảo hiểm của cái xã hội này sụp đổ.”
Lúc này Quan Hiểu Ninh mới yên tâm mà dựa vào ghế nghỉ ngơi, Nhan Dịch Trạch cũng không làm phiền cô nữa mà lái xe về nhà.
Lại vài ngày nữa trôi qua, Lý Tố Khiết được đưa vào bệnh viện An Ninh, không thể tránh khỏi một màn khiến người khác đau lòng, sau đó những ngày còn lại Nhan Dịch Trạch vẫn ở nhà cùng với Quan Hiểu Ninh, nhưng những cuộc gọi đến rõ ràng là nhiều hơn trước rất nhiều, cho dù là ở nhà nhưng anh vẫn bận rộn vô cùng.
Quan Hiểu Ninh đi vào thư phòng của anh, đợi anh nói xong điện thoại thì cô mới lên tiếng: “Dịch Trạch, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Nhan Dịch Trạch đi đến bên cạnh Quan Hiểu Ninh ngồi xuống.
“Anh đã ở nhà với em lâu lắm rồi, không thể để mặc Trung Hiểu như thế được, hôm đó Hứa Hướng Dũng đã nói với em tình hình của anh, em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng đến công việc của mình, bắt đầu từ ngày mai anh hãy đến công ty đi.”
“Anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”
Quan Hiểu Ninh cười nhẹ: “Có gì mà không yên tâm chứ, em sẽ không sao đâu, công việc của anh không thể tiếp tục trì hoãn mãi như vậy được.”
Nhan Dịch Trạch không trả lời, Quan Hiểu Ninh lại tiếp tục khuyên: “Dịch Trạch, em biết tình hình của anh ở Trung Hiểu cũng rất khó khăn, em không muốn trở thành gánh nặng của anh, cho nên đồng ý với em ngày mai anh đến công ty có được không?”
“Em chắc chắn là mình ổn chứ?” Đối với việc những ngày nay cô dựa dẫm vào anh, thì anh có chút nghi ngờ không biết cô có thật sự là đã không sao như mình nói hay không.
“Thật đấy, nếu anh còn không đến công ty thì trong lòng em mới thật sự cảm thấy khó chịu đấy.”
“Thôi được rồi, ngày mai anh sẽ đến công ty, nhưng mà anh sẽ thường xuyên gọi điện về nhà, em phải nghe máy đấy.”
Quan Hiểu Ninh vội nhận lời: “Em chắc chắn sẽ nghe.”
Dưới sự hứa hẹn của cô, cuối cùng Nhan Dịch Trạch cũng đồng ý đi làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hiểu Ninh còn cố tình làm bữa ăn sáng cho Nhan Dịch Trạch, lại hỏi anh bữa tối muốn ăn gì, cuối cùng còn tiễn anh đến trước cửa, nhìn sắc mặt cô quả thật là đã khá hơn nhiều.
Sau khi tiễn Nhan Dịch Trạch ra cửa, Quan Hiểu Ninh lập tức quay về phòng thay quần áo, sau đó vào phòng bếp một hồi lâu thì xách túi đi ra ngoài.
Cô vội vàng ra khỏi cổng lớn của khu nhà, sau khi đi vòng qua con đường trồng nhiều cây xanh, cô đứng bên bên vệ đường định gọi xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!