Đọc truyện Tập Kích manh thê Mua một tặng hai hay tập kích manh thê mua 1 tặng 2 sở hàn mặc của tác giả Quả Chanh Mật Dù trái tim của Chỉ Vân có chai sạn đến đâu, cũng âm ỉ mà cảm nhận được sự đau khổ. 12 năm rồi, cô được Ngôn gia nhận nuôi từ lúc 6 tuổi cho đến bây giờ, chịu qua không biết bao
...
nhiêu là giày vò, trải qua bao nhiêu là đắng cay khổ cực, gặp phải bao nhiêu là tủi nhục? Đến ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể tự do bay lượn rồi, thế mà bọn họ lại muốn bẻ gãy cánh của cô… May mà cha nuôi Ngôn Mỗ Mỗ, hay còn là ông trùm từ thiện của thành phố này, vô số quỹ từ thiện dưới quyền ông ấy. Đôi tay dê xồm của người đàn ông này đã bắt đầu ra tay giở thủ đoạn, hắn ta thở hổn hển: “Cục cưng, em gọi anh một tiếng Vương Thiếu, anh sẽ để cho em làm người tình nhỏ bé thứ 13 của anh.” Cô gái nhỏ này của Ngôn gia, hắn ta cũng đã sớm nhìn thấy trăm lần nghìn lần rồi, làm thế nào mà ngay cả Ngôn thiếu của Ngôn gia cũng tự mình trông coi canh giữ mà cũng không ăn được, người ngoài như hắn ta muốn ra tay thì khó càng thêm khó. Tâp kích manh thê mua 1 tặng 2 Một tên gọi khác Người Chỉ Vân tuy đang choáng váng, nhưng trực giác vẫn còn rất nhanh nhạy, cô nghiêng người tránh né móng vuốt của Vương Thiếu, xoay người bỏ chạy. Cô vừa chạy vừa kinh hoảng, lúng túng hô to: “Cứu mạng với, gia súc tấn công loài người rồi, gia súc tấn công loài người rồi.” “Con tiểu tiện nhân không biết sống chết này! Cô đứng lại cho tôi!” Vương Thiếu thấy Chỉ Vân lại dám chạy trốn, còn dám kêu to cứu mạng, lại càng dám gọi bản thân hắn ta là gia súc, tức đến nổi kêu oa oa lung tung. Chỉ Vân cứ liều mạng chạy về phía trước, cũng không nhìn phương hướng, có đường thì cứ đi. Cô cảm thấy mỗi một bước của bản thân giống như là đang giẫm lên trên bông vậy, nhẹ nhàng lâng lâng, không chân thực. Toàn thân nóng lên lạ thường, nóng đến nỗi hít thở cũng khó khăn, muốn xé toạc đi lễ phục của mình. Thế nhưng đối với nỗi sợ hãi đầu heo khiến cho chân cô bước mãi không thể dừng lại. Bất thình lình cô đâm vào một bức tường cứng chắc. Sở Hàn Mặc Người đàn ông bình tĩnh gỡ tay của Chỉ Vân ra: “Tôi đã cứu cô rồi. Cô nhẫn nại thêm một lát nữa.” Nhưng ngón tay của Chỉ Vân ngay tức khắc lại quấn lên tay anh, gương mặt cô đỏ rực, đôi mắt như thể quấy nhiễu cả một hồ nước yên ắng, nắm lấy người đàn ông đầy khao khát: “Nóng quá, tôi nóng quá…” Người đàn ông khựng lại một lúc, lần này anh không đẩy cô ra nữa, mà nắm lấy một tay còn lại đang cố cởi toạc quần áo mình của Chỉ Vân: “Tôi đưa cô đi xối nước lạnh.” Anh bế Chỉ Vân lên, Chỉ Vân lập tức bám chặt lấy anh không buông, như thể anh chính là liều thuốc hay nhất cứu mạng cô lúc này. Bước chân vững chắc ban đầu của người đàn ông không khỏi dừng lại từng bước, cảm nhận được thân nhiệt nóng rực của cô gái trẻ trong lồng ngực mình, lòng anh bỗng dâng lên một loại cảm giác mà trước đây chưa từng có. Thế nhưng sau khi trải qua sự kinh ngạc nhất thời, những nhịp chân như sắt thép của anh cũng bước trở lại. Người từng chịu huấn luyện đặc chủng như anh, căn bản không thể bị bất kỳ nữ nhân nào quấy nhiễu tinh thần anh được. Nước lạnh được dội từ trên đầu xuống, ngay cả tóc và quần áo của Chỉ Vân toàn bộ đều ướt sũng. Tuy nhiên sau cảm giác mát mẻ sảng khoái nhất thời, sắc mặt ửng hồng trên gương mặt cô vẫn không mờ đi. Ngược lại, dưới kích thích của nước lạnh, so với lúc nãy cô càng khó chịu và thống khổ hơn. “Cứu tôi…cứu tôi…” Chỉ Vân đã hoàn toàn mất đi thần trí, ôm thật chặt thân hình to lớn của người đàn ông, từ trước tới giờ cô vẫn chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này, căn bản không biết được bản thân đang bị gì, chỉ là đang tìm kiếm sự giải cứu theo bản năng. Đôi mắt vốn dĩ đã đen láy tĩnh mịch của người đàn ông càng trở nên sâu hơn.