Lọc Truyện

Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Giọng thanh niên mặc áo lam khiến cho hư không yên lặng một lát, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh trong hư không, trên mặt lộ ra một chút ý cười, lúc hắn nói với Âu Dương Đình ra tên Âu Dương Cuồng Sinh, đối phương vẫn muốn giết hắn, khi đó hắn cũng đã biết tất nhiên quan hệ của hai người không tốt, nếu không Âu Dương Đình sẽ không quả quyết như vậy.

Giờ phút này Âu Dương Cuồng Sinh hiện ra, tính cách của hắn vẫn giống như hai lần trước mình nhìn thấy hắn.

Âu Dương Đình quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, trên trán còn có vệt máu, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn thân ảnh hạ xuống này, lạnh lùng nói:

- Âu Dương Cuồng Sinh, trên người của ta cũng chảy dòng máu Âu Dương thế gia giống như ngươi, giờ phút này bị người ngoài đối đãi như thế, ngươi lại nói ra lời điên như thế, ngươi là người Âu Dương thế gia sao?

Bóng người áo trắng trong hư không cũng nhìn về phía Âu Dương Cuồng Sinh, lạnh lùng nói:

- Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi quá đáng rồi.

Thanh niên áo trắng này chính là thiên kiêu khác họ của Âu Dương thế gia, Đoạn Thanh Sơn, từ khi hắn bắt đầu bước vào Âu Dương thế gia, dựa vào thiên phú mạnh mẽ, đi lên từng bước một, được ban thưởng họ Âu Dương, được mời vào dòng chính, được cường giả Âu Dương thế gia thu làm đệ tử, trở thành nhân vật thiên kiêu của Âu Dương thế gia, cường giả trên Thiên Mệnh bảng.

Đoạn Thanh Sơn là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người khác họ trong Âu Dương thế gia.

Nhưng khác họ, cuối cùng vẫn khó có thể theo đuổi quyền kế thừa gia chủ, bởi vậy, Đoạn Thanh Sơn hắn theo đuổi Âu Dương Đình, hy vọng mượn sức Âu Dương Đình có thể hoàn toàn hòa nhập vào trong Âu Dương thế gia, thậm chí, tranh đoạt vị trí người thừa kế tương lai.

Bởi vì trong cơ thể Âu Dương Đình chảy dòng máu thuần khiết nhất của Âu Dương thế gia, hai người bọn họ kết hợp, cũng được rất nhiều người Âu Dương thế gia xem trọng. Đặc biệt là nhất hệ Âu Dương Đình này đều cực kỳ ủng hộ việc này.

Nhưng giờ phút này lại có một người ngoài dám đối đãi với Âu Dương Đình như vậy ở Âu Dương thế gia, điều càng làm người ta không biết nói gì là Âu Dương Cuồng Sinh, sau khi đến hắn liền quát mắng Âu Dương Đình.

Điều này làm rất nhiều người cảm giác có chút không chân thực, quá điên cuồng.

- Huyết mạch Âu Dương gia ta không nên có người thấp kém như vậy, thân là hậu nhân Âu Dương thế gia, chiến đấu với người ta, thắng là thực lực, thua thì cần cố gắng. Đằng này thua rồi lại muốn chặt cánh tay người ta, còn là do chính nàng ta tìm người khác đến đấu. Đây chẳng lẽ không phải là sự sỉ nhục của Âu Dương thế gia ta, hay là Đoạn Thanh Sơn ngươi lấy đó làm kiêu ngạo?

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn chằm chằm Đoạn Thanh Sơn, lạnh nhạt nói:

- Đoạn Thanh Sơn, ngươi đừng quên, mình từng bước đi đến hôm nay như thế nào. Nếu như người Âu Dương thế gia đều giống Âu Dương Đình, ngươi thắng người của Âu Dương thế gia thì phải chặt tay, ngươi có bao nhiêu cánh tay có thể chặt? Âu Dương thế gia ta có tiếng tăm như vậy, ai còn dám gia vào Âu Dương thế gia ta, thế gia sẽ lớn mạnh như thế nào đây?

Vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn khó coi nhưng lại không biết phản bác như thế nào.

Việc nơi đây, có thể lớn cũng có thể nhỏ, vốn dĩ bọn họ không cần tham thảo trước đó ai đúng ai sai, chỉ cần biết, Tần Vấn Thiên đối đãi với Âu Dương Đình như vậy, đáng chết không chỗ chôn, đương nhiên việc khác không cần nhiều lời, cũng không ai dám lắm mồm. Thế nhưng Âu Dương Cuồng Sinh lại dám, hơn nữa còn lấy nghĩa lớn tới dọa.

Huống chi với thân phận của Âu Dương Cuồng Sinh, ai dám nói lời của hắn sai?

Đoạn Thanh Sơn hắn đúng là từng bước đi lên thế này, đúng như Âu Dương Cuồng Sinh nói, nếu như Âu Dương thế gia ai cũng đều giống Âu Dương Đình, sao có thể có Đoạn Thanh Sơn hôm nay.

Xa xa, lại có tiếng gió gào thét tới, động tĩnh bên này gây ảnh hưởng càng lúc càng lớn, một vài nhân vật trưởng giả của Âu Dương thế gia cũng ùn ùn đến đây.

- Chuyện gì vậy?

Một trưởng giả mở miệng hỏi, lạnh lùng nhìn lướt qua xung quanh.

- Nhị gia gia, Âu Dương Đình đối chiến với người ta, thua rồi lại đòi chặt cánh tay người ta, hủy thể diện Âu Dương thế gia ta, ta đề nghị trục xuất nàng ta ra khỏi Âu Dương thế gia.

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn về phía người tới, bình tĩnh mở miệng.

- Là mấy người này quá mức càn rỡ, trưởng lão cũng tận mắt thấy, bọn họ dám đối đãi với Đình Nhi như thế, thật đáng chết.

Đoạn Thanh Sơn thì lạnh lùng nói.

- Buồn cười, chẳng lẽ bọn họ phải ngoan ngoãn để Âu Dương Đình chặt tay, ngươi cho rằng bọn họ là ai?

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn qua Đoạn Thanh Sơn:

- Chỉ cần ngươi dám nói bọn họ nên bị chặt tay, một ngày nào đó Âu Dương Cuồng Sinh ta sẽ dám tìm lý do sai người chặt một tay ngươi.

- Âu Dương Cuồng Sinh...

Đoạn Thanh Sơn giận dữ quát một tiếng, Âu Dương Cuồng Sinh này lại không nể mặt hắn như thế.

- Mấy người này, ngươi dám dùng để đánh đồng với ta.

Vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn xanh mét.



- Đủ rồi.

Trưởng giả kia quát lớn một tiếng, lập tức nhìn về phía người bên dưới, lạnh lùng hỏi:

- Thân phận đám người họ ra sao, ai đưa tới.

Phía dưới, thanh niên đối diện Sở Mãng nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn kêu Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc tập luyện với Âu Dương Đình, nằm mơ cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra, giờ phút này hắn chỉ biết, sợ là mình thê thảm rồi.

- Chân tướng việc này ra sao hãy nói rõ ràng lại cho ta.

Ánh mắt nhị trưởng lão kia dừng trên người hắn, trong phút chốc, hắn chỉ cảm thấy một áp lực đáng sợ hạ xuống.

- Chuyện này liên quan tới Âu Dương Đình, tốt nhất ngươi nên “nói sự thật”.

Đoạn Thanh Sơn lạnh lùng nói, ba chữ nói sự thật giống như là một ngọn núi cực lớn đè ở trên lưng hắn, hắn đang nghĩ, hắn nên nói như thế nào?

- Ta cũng nói cho ngươi biết, người ngươi mang đến là huynh đệ của ta, Tần Vấn Thiên, vài năm trước đã từng cùng ta sóng vai chiến đấu, ngươi dám nói dối nửa câu, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả trước.

Âu Dương Cuồng Sinh chỉ vào Tần Vấn Thiên mở miệng nói, người nọ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trên mặt lại không có chút màu máu.

Trong lòng đám người cũng đều run lên cùng nhau, khó trách, khó trách Âu Dương Cuồng Sinh phản ứng mạnh như vậy, liền muốn trục xuất Âu Dương Đình, cái người đối phó với Âu Dương Đình kia, Âu Dương Cuồng Sinh lại quen biết, hơn nữa lại còn vô cùng không bình thường.

- Thình thịch!

Khí áp kinh khủng khống chế làm thanh niên kia quỳ xuống, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn tưng bừng, người của hai bên, hắn đều không thể đắc tội được.

Đoạn Thanh Sơn, thiên kiêu khác họ của Âu Dương thế gia, Âu Dương Cuồng Sinh dám đối nghịch với hắn, thậm chí nói ra lời uy hiếp hắn, nhưng chỉ cần hắn nói ra một câu, sẽ rất thảm.

Còn Âu Dương Cuồng Sinh là hậu nhân duy nhất của gia chủ Âu Dương thế gia, có quyền thế duy nhất, hắn dám đắc tội sao?

Hiện tại, ngay cả Tần Vấn Thiên hắn cũng không dám đắc tội rồi.

- Để ta nói, các ngươi chỉ cần hỏi hai người bọn họ một chút là có đúng hay không là đủ rồi.

Sở Mãng nhìn về phía đám người trong hư không, lạnh nhạt nói.

- Được, ngươi nói đi. Người trưởng giả kia bình tĩnh mở miệng.

- Ta và ba người Tần Vấn Thiên là bằng hữu, cùng nhau ra ngoài xông pha, một lần tình cờ đi tới vách núi Vọng Long nước Tề Vân, hai người bọn họ cùng với một Thiên Cương cảnh tiền bối đúng lúc đi tới nước Tề Vân tìm người…

Sở Mãng nói tới chuyện ở vách núi Vọng Long, nói tỉ mỉ chuyện này một lần, nghe thấy Sở Mãng nói là bị hạn chế tự do, rời đi cũng không thể, chỉ có thể luyện tập cùng Âu Dương Đình, vẻ mặt Âu Dương Cuồng Sinh càng lạnh lùng thêm mấy phần.

- Hắn nói thế có phải không?

Người trưởng giả kia nhìn về phía đôi thanh niên nam nữ, lạnh lùng hỏi.

- Vãn bối biết sai.

Thanh niên không dám ngẩng đầu, nói lời xin lỗi.

- Ta biết rồi.

Lão giả biết Sở Mãng nói không sai, mở miệng nói:

- Hai người các ngươi làm khó người mới vào, hơn nữa, hạn chế tự do của họ. Tuy là Âu Dương Đình nhưng chỉ sợ việc này đã trở thành điều bình thường ở Âu Dương thế gia ta, cần chỉnh đốn thật tốt một phen, nếu không, sợ là Âu Dương thế gia ta sẽ mục nát. Hai người các ngươi tự chặt một tay, rời khỏi Âu Dương thế gia đi.

Sắc mặt nam nữ thanh niên trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu, bọn họ là vì lấy lòng Âu Dương Đình mà làm việc, nhưng hôm nay có áp lực của Âu Dương Cuồng Sinh, bản thân Âu Dương Đình khó bảo toàn, càng nói gì đến bọn họ. Cả hai nổi giận gầm lên một tiếng, cứ thế phế bỏ cánh tay trái, hai người khom lưng với người trên không, sau đó rời khỏi Âu Dương thế gia.

Một ý nghĩ sai lầm liền gặp tai nạn này.

- Ngươi buông nàng ra trước đi.

Ánh mắt trưởng giả nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, buông Âu Dương Đình ra.

Âu Dương Đình đứng dậy, lạnh lùng nhìn qua Tần Vấn Thiên, lại thấy trưởng giả mở miệng:

- Âu Dương Đình, ngươi tìm người luyện tập với ngươi thì được, ngươi tình ta nguyện, đều vì tăng thực lực lên, nhưng ỷ thế hiếp người, đánh thua còn muốn chặt cánh tay người ta, ngươi biết tội chưa?



- Nhị gia gia, là suýt chút nữa hắn đã giết ta.

Âu Dương Đình cãi lại.

- Ngươi chưa bị thương đúng không?

Trong mắt trưởng giả hiện lên vẻ không vui:

- Luận bàn chiến đấu, ngươi muốn người khác không chạm vào ngươi, còn có nghĩa ý gì, tâm tính ngươi như vậy sao có thể có thành tựu?

Vẻ mặt Âu Dương Đình cứng đờ, lại nói:

- Đình Nhi biết tội, mặc cho nhị gia gia trừng phạt, nhưng mấy người này đối đãi với ta như vậy nên xử trí như thế nào?

- Âu Dương Đình, ngươi cho rằng bọn họ nên tự mình chặt tay vì ngươi, không phản kháng?

Âu Dương Cuồng Sinh lạnh lùng khinh miệt nói:

- Nhị gia gia, lúc trước ta và Tần Vấn Thiên cùng đi Tiên Trì tập luyện, sóng vai mà chiến đấu, thiên phú của hắn tuyệt đối không ở dưới ta, tương lai thành tựu cũng sẽ không thấp hơn ta. Âu Dương Đình này lại tự xưng thân phận cao quý, không biết đang đứng trước người có sức mạnh tuyệt đối. Thân phận của nàng không bằng lang sói, tính cách nàng ta như vậy, nhị gia gia cần cân nhắc kỹ đề nghị của ta.

Vẻ mặt trưởng giả kia không thay đổi nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ.

Quả thực tính cách Âu Dương Đình có vấn đề, Tần Vấn Thiên cả gan hành động làm loạn, đứng ở lập trường bọn họ đương nhiên không có vấn đề, nhưng quả thật làm Âu Dương Đình mất mặt. Nếu không có Âu Dương Cuồng Sinh ra mặt, tất nhiên ông vẫn sẽ đứng về phía Âu Dương Đình, vốn dĩ việc này không cần lo lắng.

Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh liên tiếp nhắc đến quan hệ của hắn và Tần Vấn Thiên, không thể không làm lão cân nhắc, hơn nữa còn phải cân nhắc thật kỹ.

Chỉ có thể xử trí nhẹ nhàng, nếu không, mặt mũi hai bên rất khó coi.

- Âu Dương Đình, ngươi làm việc lỗ mãng, tâm tính không tốt, về sau phải suy xét nhiều hơn. Trong vòng một năm từ nay về sau, trong gia tộc, ngươi không được dùng bất cứ quyền lợi nào nữa.

Trưởng giả bình tĩnh nói, Âu Dương Cuồng Sinh nhíu mày, trừng phạt này tương đương với không trừng phạt, xem ra lão muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

- Về phần ba người các ngươi, cũng vì bất đắc dĩ, không trừng phạt.

Trưởng giả lại nói với đám Tần Vấn Thiên, hiển nhiên là muốn hóa giải việc này.

- Không trừng phạt?

Sắc mặt Âu Dương Đình khó coi, Tần Vấn Thiên bắt nàng quỳ gối trước mặt Phàm Nhạc, bắt nàng dập đầu, cứ vậy là xong? Thật sự nàng không nuốt trôi cơn tức này.

Âu Dương Đình nàng bị người ta bắt quỳ xuống, về sau sao nàng ta còn có thể ở ngẩng đầu làm người ở Âu Dương thế gia.

- Trừng phạt như vậy đối với Âu Dương Đình không khỏi có chút nhẹ, nhị gia gia, nếu như về sau nàng chết vẫn không hối cải thì sẽ như thế nào?

Âu Dương Đình còn chưa mở miệng, Âu Dương Cuồng Sinh đã lạnh lùng nói, đánh đòn phủ đầu.

Hắn cũng biết, muốn thật sự trục xuất Âu Dương Đình khỏi Âu Dương thế gia là không thực tế, chung quy thế gia vẫn là thế gia, Âu Dương Đình là hậu nhân dòng chính duy nhất. Tuy hôm nay nàng vô lễ nhưng nếu nói ra hôm nay ai chịu nhục nhã, không ai khác là Âu Dương Đình, còn ba người Tần Vấn Thiên vẫn chưa chịu thiệt.

Nhưng Âu Dương Cuồng Sinh hắn vừa tới đã lấy khí thế ép người như vậy, đó là đoạt lấy tiên cơ, không cho Âu Dương Đình một chút cơ hội xoay người làm gì Tần Vấn Thiên.

- Nếu nàng còn như thế nữa thì giao cho Chấp Pháp đường.

Trưởng giả bình tĩnh nói, khiến Âu Dương Đình cảm thấy cả người phát lạnh.

Lần này Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ.

Dứt lời, ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Đến đây rồi lại không sớm tìm ta, chúng ta đi thôi.

- Ừm.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu, bước chậm rãi, hắn cũng biết có thể có cục diện lúc này tất cả đều là do Âu Dương Cuồng Sinh tranh thủ mà có. Dù sao hắn cũng là một người ngoài, hôm nay lại làm Âu Dương Đình, nhân vật dòng chính cao quý phải quỳ xuống dập đầu chịu khuất nhục!
Danh sách truyện HOT