Chương 37: Sự khống chế của tiền tài
“Anh đang trả thù cậu ta hả?” Tôi hỏi.
“Không, tôi chỉ trừng phạt cô ta một chút, giống như bây giờ tôi đang trừng phạt em… Sau này không được nghi ngờ tôi nữa, hiểu chưa?” Nói tới đây, Liễu Long Đình nghiêng mặt cười như không cười nhìn tôi. Tôi nhìn anh ấy, nhất thời không rõ anh ấy có ý gì.
Nhưng thời gian càng dài, tôi càng hiểu sự trừng phạt mà anh ấy nói là gì.
Lúc ngủ, tôi vẫn lo lắng Diêu Lê Na sẽ thế nào. Trong lớp toàn là tin đồn vê cô ta, mắng cô ta là kỹ nữ, làm hỏng bâu không khí của trường. Tôi gửi tin nhắn cho cô ta, nhưng cô ta không trả lời. Tôi muốn đi tìm cô ta, Liễu Long Đình lại nằm bên cạnh tôi, tay ôm chặt eo tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.
Suốt một đêm tôi đều không ngủ.
Buổi sáng Liễu Long Đình ngủ dậy, tôi cùng anh ấy rời giường, tùy tiện rửa mặt, cũng không muốn trang điểm, nói với anh ấy tôi đi học. Tôi đến trường rất sớm, nhưng Liễu Long Đình không ngăn cản tôi, tiện tay cho tôi 50 ngàn nói lát nữa nhớ mua bữa sáng.
Thấy tư thế đưa tiền của Liễu Long Đình, tôi nhất thời buồn cười. Mặc dù tôi không phải là con nhà giàu gì, nhưng mỗi tháng ba mẹ đều sẽ gửi tiền cho tôi, tiền ăn của tôi cũng không ít. Tôi vốn định xoay người đi luôn, nhưng nhìn ánh mắt của Liễu Long Đình, tôi bỗng thấy là lạ, vội thò tay vào túi, trong túi tôi không có một xu nào hết! Không chỉ tiền mặt mà ngay cả thẻ ngân hàng liên kết với ví điện tử trong di động cũng đã bị cắt hết!
Tôi nhất thời hoảng hốt, vội vàng đi tìm ví tiền, thẻ ngân hàng chứng minh nhân dân của tôi đều không thấy! Liễu Long Đình lấy hết tiền của tôi rồi!
Tôi ném ví tiền xuống, nổi giận đùng đùng đi đến chỗ Liễu Long Đình trong L phòng khách, hỏi anh ta tại sao lại lấy tiền của tôi? Nếu anh ta muốn lấy tiền thuê nhà thì cùng lắm tôi sẽ dọn khỏi nơi này, anh ta không cần thiết im lặng lấy hết tiên của tôi như thết Liễu Long Đình đang ngồi vắt chéo chân, thấy vậy thì thả chân ra, nói: “Tôi chỉ giữ giúp em thôi, sau này em có việc gì cần tiền thì tôi sẽ cho em.”
Giống như lúc nãy, ăn bữa sáng cũng phải cho tiền từng bữa à? Tôi tức giận đến mức nổ phổi, thâm nghĩ Liễu Long Đình muốn bắt đầu khống chế tôi, bắt tay từ tiền bạc trước. Sau này tôi làm chuyện gì cũng phải được anh ta cho phép, dù mời bạn bè ăn bữa cơm thì anh ta cũng muốn biết.
“Được rồi, em không cần tiền, anh trả chứng minh nhân dân lại cho em.”
Tôi vươn tay ra.
Liễu Long Đình nhìn tay tôi, bật cười rồi đặt tờ tiên 50 ngàn lên tay tôi, nói: “Em nghĩ tôi không trả tiên cho em mà sẽ trả lại chứng minh nhân dân hả?”
Thấy Liễu Long Đình vô lại như vậy, tôi tủi thân đến mức muốn khóc, ném tờ tiền 50 ngàn kia đi rôi xoay người chạy ra ngoài. Tôi không rõ mình đã làm sai chuyện gì? Nếu nói là vì hôm qua tôi nghi ngờ Liễu Long Đình giết nam sinh lớp tôi nên mới trả thù tôi thì thật là vừa buồn cười vừa vô lý! Huống chi chính anh ta giết người, tại sao tôi lại không thể nghi ngờ?
Trên đường đi, sắc trời còn chưa sáng hẳn, tôi đi một mình trên đường đến trước. Các đàn em năm nhất đã rời giường tập thể dục buổi sáng. Tôi đi đến dưới lầu phòng ngủ, tiếng chuông chi động vang lên vào đúng lúc này. Tôi nhìn xem thì thấy là Diêu Lê Na gọi tới.
Tôi lập tức bắt máy, hỏi Diêu Lê Na đang ở đâu.
“Cậu ngẩng đầu nhìn lên đi.” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của Diêu Lê Na. Tôi ngẩng đầu nhìn lên cao, chỉ thấy Diêu Lê Na đứng trên mái nhà tâng bảy ký túc xá nữ sinh, cúi đầu lạnh lùng nhìn tôi: “Bạch Tô, là cậu ép tôi, dù tôi thành ma cũng sẽ không tha cho cậu!”
Nói xong, cô ta thả mình nhảy xuống. Tôi sợ hãi suýt nữa làm rơi di động, cuống quýt vươn tay muốn đỡ cô ta. Nhưng tốc độ rơi của cô ta còn nhanh hơn cả tôi, khi tôi còn chưa đi đến bên cạnh thì đã nổ vang một tiếng.
Diêu Lê Na rơi trên nền xi măng trước mặt tôi, máu tươi từ đầu cô ta dần dần chảy lan ra ngoài…
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên kêu người như thế nào, chân mêm nhũn ngồi phịch xuống bên cạnh thi thể của Diêu Lê Na. Kế tiếp, tôi cảm giác cứ như là nằm mơ vậy, có người gọi cảnh sát, có người kéo tôi ra an ủi, còn có người khiêng thi thể của Diêu Lê Na rời đi, có người chỉ là sinh viên vây xem.
Sau đó cảnh sát dẫn tôi tới cục cảnh sát thẩm vấn, bởi vì cuộc điện thoại cuối cùng của Diêu Lê Na trước khi chết là gọi cho tôi.
Liễu Long Đình không tới thăm tôi.
Có lẽ chuyện này nằm trong dự kiến của anh ta. Lúc trước trong một khoảng khắc nào đó, tôi còn cho rằng anh ta thích tôi, nhưng anh ta biểu lộ cái gọi là thích chẳng qua là muốn giải tỏa dục vọng trên người tôi mà thôi. Cái gì là bồn chứa tinh? Chính là tôi. Đối với Liễu Ï Long Đình, tôi chỉ là công cụ có thể giúp đỡ anh ta, cũng có thể giúp anh ta giải tỏa bất cứ lúc nào mà thôi.
Cảnh sát không tìm được bất cứ động cơ và bằng chứng nào cho thấy tôi giết Diêu Lê Na, hơn nữa Diêu Lê Na cũng đã chứng minh là tự sát. Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, trời đã tối, bên ngoài đổ mưa, tôi thấy Phượng Tố Thiên câm ô đứng trước cửa cục cảnh sát. Thấy tôi đi ra một mình, anh ta tùy tay đưa ô cho tôi, thở dài nói con người sống chết có số, giàu sang do trời, kêu tôi đừng buồn. Cũng đều tại Diêu Lê Na tự tìm chết, chẳng những bị bao nuôi mà còn để người ta quay video chụp ảnh lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiết lộ.
Có điều Liễu Long Đình cũng rất quá đáng, nơi này là thủ đô, có rất nhiều tiên gia làm công ăn lương cho hoàng gia, lỡ như Liễu Long Đình bị họ nhắm vào thì có lẽ sẽ rất khó thoát thân.
Nhắc tới tiên gia làm công ăn lương cho hoàng gia, tôi hỏi Phượng Tố Thiên: “Anh không phải là Thượng Phương Tiên của hoàng gia hả? Chuyện này không thuộc về chức trách của anh à?”
“Nhưng lần này tôi hạ phàm, chỉ phụ trách giúp cô tu luyện phi thăng thôi. Chúng tôi phân công rất rành mạch, chuyện khác tôi không thể nhúng „ tay.
Tôi lườm Phượng Tố Thiên: “Đánh không lại thì đánh không lại, còn viện lắm cớ như thế làm gì? Đúng rồi, anh có tiền không?”
Thấy tôi hỏi tiên, Phượng Tố Thiên lập tức che đá quý đính đầy trên bộ đồ của anh ta, đê phòng nhìn tôi: “Bạch Tô, tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng tính kế tôi. Lân này tôi hạ phàm chỉ có mấy thứ trên người là hơi đáng tiên, cô thiếu tiền thì tôi sẽ dẫn cô đi kiếm, sau này chúng ta tùy tiện đi xem mấy tòa nhà cũng đủ cho cô tiêu xài thật lâu.”
Nhìn vẻ mặt bủn xỉn của Phượng Tố Thiên, tôi lười nói chuyện với anh ta.
Bây giờ tôi chẳng có xu nào trên người, trời lại mưa, còn chưa biết nên về nhà kiểu gì đây. Nhưng nhắc tới về nhà, tôi có thể về nơi nào? Tôi không muốn về nhà của Liễu Long Đình, tôi cũng không thể về trường học. Nơi xứ người này cách nhà của tôi ở Đông Bắc tận mấy ngàn dặm.
“Bạch Tô, Liễu Long Đình đến kìa.”
Phượng Tố Thiên nhắc nhở tôi.