Lần đầu tiên tôi thấy Liễu Long Đình bảo vệ một người phụ nữ như vậy, trong lòng tôi không khỏi ghen tuông, mặc dù đối phương chỉ là thi thể.
Thấy Liễu Long Đình nghiêm túc như thế, Phượng Tố Thiên lại gần: “Để ta nhìn xem là ai, chẳng lẽ là Vương Mẫu nương nương trên trời?”
Liễu Long Đình nhìn Phượng Tố Thiên, nở nụ cười: “Tôi nói đúng vậy, anh dám chọc không?”
Phượng Tố Thiên chỉ muốn đùa một chút, nhưng Liễu Long Đình nói nửa thật nửa đùa, khiến anh ta hơi xấu hổ, thầm nghĩ Liễu Long Đình đừng có bật lại mình suốt như thế được không? Đều là tiên cùng đền thề mà cứ cạnh khóe nhau là sao?
Anh Cô đóng vai người giảng hòa, nói bây giờ sửa phong thủy thì sao? Chúng tôi đã hứa hẹn rồi, lỡ nuốt lời thì chẳng những sẽ ảnh hưởng tới thanh danh mà mặt mũi của tiên gia cũng sẽ mất hết. Thế là bà ấy hỏi Liễu Long Đình người trong quan tài là ai? Chẳng nhẽ là quý phi hoặc nương nương nào? Chung quy cách ăn mặc của người phụ nữ đó không giống như cô gái bình thường thời cổ đại.
“Nếu là người thường thì tôi cũng sẽ không ngăn cản mọi người. Tôi cũng biết danh dự của tiên gia rất quan trọng, nhưng nếu muốn đụng vào cô ấy, đẳng cấp của chúng ta còn chưa đủ. Chuyện này phải bẩm báo với giáo chủ, còn xử lý như thế nào thì không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay.”
Giáo chủ mà Liễu Long Đình nói chính là giáo chủ thông linh với tất cả tiên gia trong thiên hạ, giống như Ngân Hoa giáo chủ trước kia. Tuy nhiên Ngân Hoa giáo chủ đã bị lưu đày, chắc vẫn còn giáo chủ khác lợi hại hơn. Giáo chủ mà Liễu Long Đình nói có khả năng chính là người thống lĩnh tất cả tiên gia, địa vị chắc hẳn cũng rất cao trong các vị chính thần.
Nghe vậy, Anh Cô cũng không tiện nói gì nữa, nhất thời không phân biệt được Liễu Long Đình nói là thật hay giả. Nếu là thật, đắc tội nhân vật quyền quý nào đó thì chúng tôi không thể gánh vác được, cho nên đành phải từ bỏ, kêu họ hàng của bà ấy lấp lại hố đất. Bà ấy nói với tôi chuyện này bà ấy đã nhận rồi, nhưng bây giờ từ chối thì lại thấy mất mặt. Dù gì bà ấy cũng là tiên bà lâu năm ở vùng Đông Bắc, lát nữa kêu tôi đi nói chuyện với thân chủ. Tôi trẻ tuổi xinh dẹp, không chừng thân chủ sẽ không quá khó xử tôi.
Anh Cô cứ thích để tôi gánh nợ thay, tôi cũng đã quen rồi. Nhưng như vậy cũng vừa hợp lòng Phượng Tổ Thiên. Anh ta nói với Anh Cô: “Bà muốn sĩ diện, chẳng lẽ chúng tôi không muốn sao? Nhưng nếu bà muốn chúng tôi chịu tiếng xấu thay bà thì lát nữa tôi nói chuyện, tốt nhất bà đừng xen mồm vào.”
Anh Cô vốn đang buồn bực, xe bị hư, chuyện cũng chưa giải quyết xong, bây giờ nghe Phượng Tổ Thiên nói đồng ý mang tiếng hộ, bà ấy lập tức nói chỉ cần giải quyết chuyện này cho bà ấy thì còn có thể cho Phượng Tố Thiên thêm 60 triệu, mặc dù không thể chặn được cái miệng như Thao Thiết của anh ta, nhưng cũng coi như chút tấm lòng.
Phượng Tổ Thiên không khách khí đồng ý. Lúc trở về, chúng tôi gặp người đàn ông đã tiếp đãi chúng tôi hồi trưa. Trước khi giải thích với ông ấy, Phượng Tổ Thiên nhập vào người tôi, ngoắc tay gọi người đàn ông này như du côn vô lại: “Anh đẹp trai ơi, lại đây tôi nói cho anh nghe chuyện long mạch ở thị trấn Mãn Túc này.”
Phượng Tổ Thiên dùng thân thể của tôi gọi người đàn ông trung niên hói đầu là anh đẹp trai, cảnh tượng quá đẹp khiến tôi không dám mở mắt ra xem. Thực tế người ngoài đều rất kính sợ nghề của chúng tôi, lại nghe Phượng Tổ Thiên nhắc tới long mạch nên người đàn ông trung niên kia không chê Phượng Tố Thiên nói chuyện lỗ mãng, đến gần tôi hỏi: “Trong thôn trấn chúng tôi thật sự có long mạch à?”
“Tôi lừa ông làm gì? Nhưng long mạch này hơi ác. Thôn trấn của các ông có địa hình không tốt, ông nhìn dãy Bạch Hổ phía tây đi, thực ra chính là long mạch ác, sẽ mang lại tai nạn cho các ông. Vừa rồi tôi còn tưởng là có Hạn Bạt làm loạn, đào quan tài lên thì lại thấy thần tiên trên trời. Thần tiên nói thấy cuộc sống của các ông quá vất vả, bèn hạ phàm tiêu diệt ác long cho các ông. Các ông xem, khí nóng này chính là khí của con ác long thở ra lúc bị đánh, càng nóng chứng minh thần tiên đang bảo vệ các ông…”
Tôi thật sự bội phục tài bịa chuyện của Phượng Tổ Thiên, nói cứ y như thật, khiến người đàn ông trung niên sửng sốt, bội phục Phượng Tố Thiên sát đất. Thế chưa đủ, Phượng Tổ Thiên lại bắt đầu đe dọa, nói thần tiên đang canh trấn cho họ, cũng cần tiêu tiền chuẩn bị các loại quan hệ nên kêu người đàn ông trung niên gửi cho họ mấy chục mấy trăm triệu, sau đó anh ta mang tiền cho thần linh để cầu phúc cho thôn trấn của họ.
Mấy trăm triệu đã ít hơn nhiều so với hai tỷ năm trăm triệu ban đầu. Người đàn ông trung niên kia đồng ý dứt khoát, hỏi số thẻ của tôi rồi nick Zalo gì đó, nói sau này thường liên lạc, ông ấy sẽ lập tức kêu người chuyển tiền cho chúng tôi. Hơn nữa thấy xe chúng tôi bị hỏng, ông ấy còn kêu mấy chiếc xe đưa chúng tôi về.
Nhà tôi khác hướng với nhà Anh Cô, nhưng Anh Cô nói còn có thứ muốn đưa cho tôi nên kêu tôi về nhà bà ấy một chuyến. Tôi không quan tâm Anh Cô muốn tặng bảo bối gì cho tôi, tôi đều không muốn. Bây giờ bà ấy kêu tôi, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền toái đang chờ tôi xử lý. Nhưng Anh Cô lại bảo không đi tức là không nể mặt bà ấy, kiên quyết kêu tôi cùng bà ấy về nhà. Tôi không còn cách nào khác, đành phải đi theo Anh Cô tới nhà bà ấy một chuyến. Tuy nhiên chỉ có mình Liễu Long Đình đi cùng tôi, Phượng Tổ Thiên đã cầm thẻ ngân hàng của tôi chạy tới ATM trong thành phố chờ tiền đến nơi.
Khi đến nhà Anh Cô, Anh Cô kêu tôi thay quần áo trước, bà ấy lên lầu chuẩn bị cho tôi, kêu tôi ở dưới chờ bà ấy. Bà cụ đã đi nấu cơm, trong nhà chỉ còn mình tôi và Liễu Long Đình. Lại thêm tôi thay quần áo không cần thay đồ mặc bên trong nên không kêu Liễu Long Đình lång trắng gì đó. Vừa rồi ở trên xe, tôi vẫn muốn hỏi Liễu Long Đình người phụ nữ kia là ai. Lúc nãy có Anh Cô nên tôi không tiện hỏi, bây giờ chỉ có hai chúng tôi, tôi liền giả vờ hứng thú để thử thăm dò Liễu Long Đình, nói người phụ nữ trong quan tài xinh đẹp quá nhỉ. Liễu Long Đình lườm tôi, kêu tôi mau mặc đồ vào.
“Có phải trước kia anh đã từng gặp người phụ nữ trong quan tài không?” Tôi tiếp tục hỏi: “Vậy thì nói cho em biết cô ấy là ai đi, không thì em cứ suy nghĩ về cô ấy suốt.”
“Tôi nói cho em, em cũng không biết.” Liễu Long Đình trả lời.
“Không biết em cũng muốn biết, anh nói với em đi!” Tôi vừa thay quần áo vừa ngồi vào lòng Liễu Long Đình, quấn lấy anh ta hỏi người phụ nữ đó.
Thấy tôi không chịu bỏ qua, Liễu Long Đình hỏi: “Sao? Em ghen hả?”
Bị vạch trần thẳng thắn, tôi lập tức phủ nhận, nói tôi chỉ muốn biết người phụ nữ đó là ai, tôi ghen với cô ấy làm gì.
“Vậy lúc trước em với thần núi đã làm giao dịch gì sau lưng tôi?” Liễu Long Đình đột nhiên hỏi.
Vãi chưởng, Liễu Long Đình hỏi vậy nhất thời làm tôi hết hồn, trong lòng lạnh buốt. Tôi còn tưởng anh ta sẽ không truy cứu, không ngờ lại hỏi vào thời điểm này. Tôi lập tức đứng lên, nói vòng vo không có gì, đều là chuyện trước kia.
“Thương lượng với hắn ta là muốn giết tôi đúng không? Em cung cấp nơi cho hắn ta khôi phục nguyên thần, hắn ta lành lặn thì sẽ giết tôi giúp em.”
Đôi khi tôi hận chết Liễu Long Đình, IQ của anh ta cao đến mức khiến tôi cảm thấy đáng sợ, dường như tất cả những gì tôi làm đều không thoát khỏi ánh mắt anh ta. Tôi vốn còn thích anh ta, bây giờ đã thay thế bằng sự sợ hãi. Trong mắt tôi lúc này anh ta không phải là Liễu Long Đình, mà là tiên gia ghi thù, nếu anh ta nổi giận thì e rằng anh ta sẽ thật sự giết tôi.
Tôi không dám ngụy biện, không tiền đồ quỳ xuống nhận tội với Liễu Long Đình, nói lúc trước tôi cũng bị chập mạch nên mới làm như vậy, mong anh ta tha thứ cho tôi, nói rất nhiều.