Thấy Anh Cô đã đến, Liễu Long Đình rời khỏi môi tôi, nghiêng đầu nhìn Anh Cô, đỡ tôi đứng dậy, thuận tay phủi bụi dính trên đầu gối của tôi.
Có lẽ là thấy tôi và Liễu Long Đình đều nhìn mình, Anh Cô bình tĩnh lại một chút, có vẻ mất tự nhiên ôm hai cái hộp đi về phía tôi, nói: “Cô cậu chú ý một chút, mặc dù không có mệnh lệnh rõ ràng cấm tiên gia và đệ tử xuất mã có tình cảm, nhưng đây là quy tắc mà người trong nghề đều biết rõ. Nếu để tiên khác thấy thì đền thờ của tôi còn mở kiểu gì đây?”
Dù gì đây cũng là nhà Anh Cô, bị bà ấy thấy thì hơi ngượng ngùng, tôi lập tức nói vừa rồi chúng tôi không muốn làm vậy, chẳng qua là lỡ đụng chạm thôi. Nghe vậy, Anh Cô càng tức giận hơn, Liễu Long Đình lại không hề kiêng kỵ, nắm tay tôi xoa bóp, nói với Anh Cô: “Không ngờ Anh Cô đã lớn tuổi rồi mà không thể chịu đựng được chuyện này.”
“Cũng không phải là không thể chịu đựng..” Anh Cô muốn giải thích, nhưng sau này cảm thấy không cần thiết nên dứt khoát đặt chiếc hộp lên bàn, nói với tôi: “Hai món bảo bối này cô không cần dùng, tặng cho cháu đi. Cháu mở ra xem.”
Anh Cô sẽ tặng bảo bối gì cho tôi? Tôi tò mò đi đến trước chiếc hộp, cẩn thận mở chúng ra. Trong chiếc hộp đầu tiên là mặt nạ quỷ điêu khắc bằng gỗ, mặt mũi hung tợn, đôi mắt to như chuông đồng, trên mặt nạ còn khắc năm cái đầu lâu, tua rua làm tóc, trên trán nạm châu báu, vòng tai dài tới cổ, trên cằm treo đầy sợi vải được viết kinh văn ngũ sắc. Còn một chiếc hộp khác thì đựng chiếc lắc bằng đồng có tay cầm, mấy trăm cái chuông lớn chuông nhỏ được gắn kết với nhau, giống như một cây Bách cỡ nhỏ, dưới tay cầm cũng buộc lụa vải ngũ sắc.
“Hai thứ này có ích gì?” Tôi hỏi Anh Cô.
“Ích gì ư? Nhiều ích lợi lắm!” Nói rồi, Anh Cô cầm mặt nạ lên nói: “Cái này gọi là Thôn Khẩu. Bình thường Thôn Khẩu được treo trên cửa, có tác dụng trừ tà. Ngũ Quỷ Thôn Khẩu mạ vàng của cô là đồ gia truyền, có linh khí rất mạnh, đeo lên mặt chẳng những có thể đe dọa yêu tà mà còn làm cho tiên gia ở đền thờ nhà mình nghe theo mệnh lệnh của chúng ta. Còn Pháp Linh này dùng để phối hợp với Ngũ Quỷ Thôn Khẩu thực hiện trấn tai, có thể xua tà khí. Sau này khi cháu xuất mã hoặc mời thần thì đều cần dùng đến nó.”
Tôi nhận lấy Thôn Khẩu và Pháp Linh, thử lắc mấy cái, sau đó nói cảm ơn Anh Cô.
Thứ quý giá thế này, còn là đồ gia truyền, cho dù mang ra bán thì cũng trị giá không ít tiền đâu.
“Thứ này không thể cân nhắc bằng tiền. Hồi còn trẻ, cô cũng thích đi lung tung như cháu. Nhưng bây giờ cô đã già rồi, không con không cháu, chờ cô chết mấy thứ này cũng sẽ bị họ hàng hỏa táng, còn không bằng tặng cho cháu, hy vọng sẽ giúp được cháu.”
Lúc trước tôi còn cho rằng Anh Cô chỉ biết chơi xỏ tôi chứ không có ích lợi gì, nhưng bây giờ thấy mấy sợi tóc trắng bên tóc mai của Anh Cô, tôi lại cảm khái. Có lẽ khi tôi đến tuổi của bà ấy, tôi sẽ biến thành Anh Cô thứ hai. Cũng không biết khi đó tôi và Liễu Long Đình còn ở bên nhau hay không.
Trên đường về nhà, tôi đang định gọi cho bà nội để chuẩn bị đồ ăn cho tôi và Liễu Long Đình, tối nay tôi sẽ về nhà, dù gì bây giờ Liễu Long Đình cũng có thể xuất hiện như con người, so với để anh ta lúng túng nhìn chúng tôi ăn cơm thì không bằng cùng nhau ăn, đông người cũng náo nhiệt hơn, nhưng tôi còn chưa bấm số điện thoại thì bà nội đã gọi tới, hỏi tôi tối nay có về được không, trong nhà có người tìm tôi.
“Cần xem nhang hả bà?” Tôi hỏi.
Bà nội cười sang sảng, nói không phải là xem nhang, mà muốn gặp tôi một mình, bảo là có chuyện muốn bàn với tôi, còn là đàn ông, vóc dáng cao lớn, rất bảnh trai. Bà nội tôi rất ít khi khen ai đẹp, cho dù gặp Liễu Long Đình thì cũng chưa từng khen Liễu Long Đình đẹp trai. Tôi không biết khi nào thì mình quen người còn đẹp hơn Liễu Long Đình. Chung quy trong lòng tôi, Liễu Long Đình là người đàn ông đẹp trai nhất.
Thấy tôi cười, Liễu Long Đình tưởng tôi chú ý tới người đàn ông đó, nhất thời hừ lạnh: “Bạch Tô, tôi còn chưa tha thứ cho em chuyện em cùng thần núi tính kế tôi đâu.
Nếu để tôi phát hiện em vừa ân ái với tôi vừa nhớ thương người đàn ông khác thì em hãy suy nghĩ kỹ hậu quả đi.”
Liễu Long Đình nói nửa thật nửa giả, tôi ôm cánh tay anh ta lắc lư, nói sao có thể chứ, trong lòng tôi chỉ có một mình anh ta thôi, sao còn nghĩ tới người đàn ông khác.
Lúc tôi nói chuyện, cô gái ngồi bên cạnh tôi nổi da gà, mau chóng đổi chỗ với một ông lão, không muốn tiếp tục ngồi bên cạnh tôi và Liễu Long Đình.
Về đến nhà, bà nội mở cửa cho tôi. Tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa, anh ta còn dẫn theo hai người. Hai người kia không dám ngồi chung trên sofa mà ngồi trên ghế rời. Bà nội vừa kéo tôi vào nhà vừa kêu Liễu Long Đình đi vào.
Liễu Long Đình là rắn, rắn đều sợ lạnh. Khi bà nội thấy Liễu Long Đình khoác áo còn nhiều hơn tôi, chẳng những không thương cháu gái của bà mà lại đi thương Liễu Long Đình: “Ôi chao, nhìn tổ tông bị lạnh kìa. Bạch Tô, khi nào cháu đi học? Hay là mấy ngày nay mua chiếc xe đi. Cháu khỏe mạnh không sợ lạnh, lỡ Liễu Tiên bị lạnh đổ bệnh thì cháu không chịu tội được đâu. Mua cái xe lúc ra ngoài thì cũng có thể để tiên gia ngồi trong xe cho ấm, đừng để tiên gia chịu khổ với cháu.”
Mẹ nó, bà nội cạnh khóe gì thế? Rõ ràng tôi chịu khổ với Liễu Long Đình, sao bây giờ lại thành Liễu Long Đình chịu khổ với tôi? Nhưng trong nhà có khách, tôi không nói gì thêm với bà nội. Người đàn ông ngồi trên sofa thấy tôi đã về, bèn đứng dậy đi về phía tôi, tự giới thiệu: “Tên tôi là Tiết Thanh Trạch, cũng là đệ tử xuất mã như cô. Lần này tôi mạo muội đến thăm mà không chào hỏi cô Bạch trước, mong cô Bạch đừng bận tâm.”
Người đàn ông tên là Tiết Thanh Trạch này nói chuyện rất khách khí. Tô ngước mắt lên nhìn, Tiết Thanh Trạch có gương mặt không tồi, đường nét sắc bén, mày rậm mắt sáng, vô cùng mạnh mẽ, thoạt nhìn như đã từng làm lính, chẳng trách bà nội khen anh ta đẹp trai. Thời bà nội, mẫu đàn ông mạnh mẽ như vậy mới là tiêu chuẩn chọn chồng!
Nhưng khi thấy mặt bên của Tiết Thanh Trạch, có một vết bớt hình bông hoa sẫm màu, tôi nhất thời nhớ tới một người đàn ông lái xe Audi mà tôi gặp trên đường từ hồ Tam Kính trở về. Chẳng lẽ chính là anh a?
Tôi quay lại nhìn Liễu Long Đình, muốn hỏi anh ta có ấn tượng gì với người này không, nhưng lúc này Liễu Long Đình đã vào đền thờ, không ai chứng thực với tôi. Tôi đành phải mời Tiết Thanh Trạch ngồi xuống, hỏi anh ta có chuyện gì tìm tôi.
“Lần này tôi đến đây là để đón xuất mã tiên của tôi về nhà.” Tiết Thanh Trạch vừa nói vừa vắt chân lên: “Mấy ngày trước, tiên gia của tôi rơi xuống núi Bà ở thủ đô, hồi đó tôi còn bận việc chưa giải quyết xong nên kêu tiên gia ở trên núi chờ mấy ngày, không ngờ lúc đến nơi thì đã bị cô nhận mất. Tôi hỏi thăm nhiều người mới biết người nhận tiên gia chính là cô.”
Tôi sợ ngây người. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà Tiết Thanh Trạch đã từ thủ đô hỏi thăm tới tận Đông Bắc, hơn nữa mau chóng định vị địa điểm nhà tôi, hơn nữa có thể tới nhà tìm tôi ngay khi tôi đang về nhà, rốt cuộc sao anh ta lại làm được?
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!