Thấy Phượng Tổ Thiên vừa trở về đã không phân rõ phải trái nói tôi làm chuyện xấu, tôi lập tức bảo đệ tử xuất mã của anh ta về tìm anh ta, không phải tôi đang làm chuyện xấu, mà là đang giúp anh ta.
Có vẻ Tiết Thanh Trạch cũng rất quan tâm tới Phượng Tố Thiên. Thấy Phượng Tố Thiên không muốn về, anh ta lập tức nhận lỗi: “Tổ Thiên, đều là lỗi của tôi, không đến đón ngài đúng thời gian ước định. Bây giờ tôi nhận lỗi với ngài, ngài cùng tôi về nhà đi. Ngài đường đường là Thượng Phương Tiên, sao có thể ở nơi như thế này? Tôi đã chuẩn bị đầy đủ những thứ ngài thích rồi, cùng tôi về nhà đi.”
Tôi nhất thời bất mãn, cái gì mà “nơi như thế này” hả? Bây giờ nhà của mấy ông lớn trong nước cũng đều như nhà tôi thôi nhé, làm gì có chuyện tệ như Tiết Thanh Trạch nói.
“Kiếp này, ta thấy cậu còn ở dưới đất chịu khổ nên muốn xuống giúp cậu, nhưng giữa chừng ta gặp Bạch Tô, có lẽ đây là cơ duyên, nhưng ta có thể khẳng định duyên phận giữa chúng ta đã hết, mấy kiếp trước cậu không biết trân trọng những gì ta cho cậu, nay ta gặp được người càng thú vị hơn, cho nên ta không muốn nối lại duyên xưa với cậu.”
Người ta thường nói tiên gia và đệ tử xuất mã chung sống lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thâm hậu. Bây giờ thấy thái độ kiên quyết của Phượng Tổ Thiên, tôi nghĩ có lẽ kiếp trước Tiết Thanh Trạch đã làm chuyện gì đó khiến Phượng Tổ Thiên hết hy vọng, chứ bình thường tiên gia và đệ tử xuất mã đều thân như tay chân, sao có thể trở mặt đến mức không muốn nhận lại nhau?
Bà nội không thấy Phượng Tổ Thiên, nhưng cũng đoán được Tiết Thanh Trạch đến đây là vì tiên gia, bèn nói với Tiết Thanh Trạch cứ yên tâm, tiên gia của anh ta có tôi chăm sóc, cũng sẽ sống rất tốt. Vừa rồi Tiết Thanh Trạch còn khách sáo nói chuyện với tôi, bây giờ Phượng Tổ Thiên không muốn về nhà với anh ta, anh ta nhất thời trở mặt, những vẫn bình tĩnh nói với bà nội: “Bà cụ, bà không biết Phượng Tiên quan trọng với chúng tôi cỡ nào đâu. Lần này tôi nhất định phải đón Phượng Tiên về nhà.”
Nói rồi, người đàn ông này lại quỳ xuống trước mặt Phượng Tiên rồi dập đầu, nói rất xin lỗi, đều là lỗi của anh ta, không đến đón Phượng Tiên đúng giờ. Bây giờ anh ta đã thu xếp xong binh mã trong nhà. Kể từ khi nhớ lại kiếp trước, anh ta vẫn luôn mua sắm đồ đạc chuẩn bị cho đền thờ của Phượng Tổ Thiên, chỉ chờ Phượng Tố Thiên trở về tọa đường. Nếu anh ta không về thì toàn bộ binh mã trong đền thờ đều lãng phí.
Tiên gia đều dễ mềm lòng, đôi khi ngay cả Liễu Long Đình cũng không ngoại lệ. Tôi đoán nếu Tiết Thanh Trạch cứ tiếp tục quỳ thì có lẽ Phượng Tổ Thiên sẽ chịu theo anh ta về nhà. Song điều khiến tôi bất ngờ là Tiết Thanh Trạch đã quỳ trên mặt đất hơn nửa tiếng mà thái độ của Phượng Tố Thiên vẫn rất kiên quyết, không về là không về.
Tôi và bà nội đều sốt ruột vì tình cảm của hai người này. Thực ra mặc dù tôi không có thiện cảm gì với Phượng Tổ Thiên, nhưng cũng không có ác cảm, đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Chẳng qua bây giờ thấy Tiết Thanh Trạch vẫn muốn ép Phượng Tố Thiên trở về, tôi bỗng đau lòng anh ta. Có lẽ Tiết Thanh Trạch cũng biết tiên gia đều lương thiên nên mới van xin mãi như thế, cuối cùng cũng sẽ có lúc Phượng Tố Thiên không chịu được mà đồng ý anh ta.
“Nếu tiên gia của tôi không muốn cùng anh về nhà thì anh hãy đi về đi. Trước kia là do anh không đến đón tiên kịp thời, Phượng Tổ Thiên thay đổi ý định cũng là chuyện bình thường.” Tôi không nhịn được nói chuyện thay Phượng Tố Thiên. Có lẽ anh ta cũng sắp chịu đựng đến cực hạn rồi, thấy tôi nói giúp mình thì quay sang cảm kích nhìn tôi.
“Không được, không đón Phượng Tiên về nhà, tôi sẽ không đi. Nếu cô còn dám nói thêm một câu, đừng trách tôi giết cô!” Tiết Thanh Trạch nóng ruột đến mức quên hết giáo dưỡng, quay lại hung tợn nói, ánh mắt đỏ ngầu.
Một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh tôi vươn về phía Tiết Thanh Trạch, đặt lên cổ anh ta, cơ bắp gồng lên, dần dần giơ Tiết Thanh Trạch lên cao. Giọng nói của Liễu Long Đình truyền tới từ bên cạnh: “Cậu giỏi thì lặp lại lần nữa?”
Bị Liễu Long Đình nâng lên giữa không trung, gương mặt Tiết Thanh Trạch đỏ tím như gan lợn. Tôi sợ Liễu Long Đình lại ngộ hại người khác nên vội khuyên Liễu Long Đình buông anh ta ra cái đã, có chuyện gì cứ từ từ bình tĩnh. Liễu Long Đình lại không nhìn tôi, tiếp tục bóp cổ Tiết Thanh Trạch. Mấy tên bảo vệ mà Tiết Thanh Trạch dẫn đi cùng cũng không dám lại gần, còn Tiết Thanh Trạch thì giãy dụa một lát, không thoát được thì bắt đầu chửi Liễu Long Đình chẳng qua chỉ là con rắn hạ đẳng mà thôi, có tư cách gì quản chuyện của anh ta.
Tôi không biết trước kia Phượng Tổ Thiên dễ tính cỡ nào mà lại chung sống mấy đời với loại đệ tử xuất mã này. Lúc này, nhìn Tiết Thanh Trạch gần như tắt thở, sắc mặt Phượng Tổ Thiên trầm xuống, kêu Liễu Long Đình tha cho anh ta một lần đi, nếu lại vì một phàm nhân mà chọc phải chuyện không cần thiết thì chẳng đáng chút nào.
“Đúng đấy Long Đình, bỏ cậu ta xuống đi. Chúng ta đuổi cậu ta ra ngoài. Nếu cậu ta không chịu đi, chúng ta sẽ gọi cảnh sát, không đáng so đo với loại người này.” Bà nội rất thích Liễu Long Đình, vừa vỗ lên lưng Liễu Long Đình trấn an anh ta vừa kêu anh ta buông người ra.
Liễu Long Đình thả lỏng mấy ngón tay, cuối cùng vẫn thả Tiết Thanh Trạch xuống dưới, kêu anh ta mau cút đi.
Mấy kiếp của Tiết Thanh Trạch đều là đệ tử xuất mã, không có khả năng không phát hiện thực lực của Liễu Long Đình là gì. Anh ta oán hận ngồi dưới đất nhìn chúng tôi, sau đó bò dậy, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Thấy Tiết Thanh Trạch đã rời đi, Phượng Tố Thiên mới phở phào nhẹ nhõm, xoay người không nhịn được ôm vai tôi, vùi đầu vào hõm vai của tôi, thở dài nói vừa rồi thật mạo hiểm, nếu Tiết Thanh Trạch lại quấn lấy anh ta thêm một lát nữa thì e rằng anh ta sẽ phải trở về với cuộc sống không được như ý mình. Người khó từ chối nhất trên thế giới này chính là người mà mình vẫn đang trả giá cho họ.
Nói tới đây, Phượng Tổ Thiên mới nhớ ra vừa rồi là Liễu Long Đình đuổi Tiết Thanh Trạch, lập tức nghiêng đầu tựa vào bên cạnh tai tôi, kêu anh bạn Liễu Long Đình, vừa rồi cảm ơn anh, hôm nào lại mời chúng tôi ăn cơm.
Liễu Long Đình đứng ngay sau lưng tôi. Thân thể tôi cứng đờ, không dám đụng vào eo Phượng Tố Thiên, sợ Liễu Long Đình sẽ nổi giận. Nhưng tôi nghĩ lúc này Liễu Long Đình cũng đã giận rồi, cho dù tôi chỉ quay lưng về phía Liễu Long Đình cũng có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra sau lưng tôi, thế là tôi đẩy Phượng Tố Thiên ra, kêu anh ta đừng ôm tôi nữa, mau đi ăn cơm đi.
“Không được. Vất vả lắm tôi mới thoát khỏi Tiết Thanh Trạch, cô cho tôi ôm một lát đi” Phượng Tố Thiên vừa nói vừa kéo tôi vào lòng ôm chặt hơn, khiến tôi không thể trốn thoát.
“Thực ra khi tôi nhận cô là đệ tử xuất mã, tôi đã biết cô không phải là đệ tử ban đầu của tôi. Tôi cố ý nhận cô, nếu kiếp này cô muốn kiếm tiền thì tôi sẽ giúp cô kiếm thật nhiều tiền, cô muốn tu tiên thì tôi sẽ giúp cô tu tiên. Tôi là phượng hoàng, giống loài tồn tại từ thời thượng cổ, tuy nhiên đến bây giờ đã biến thành chủng loại hiếm thấy, mấy ông lão trên trời quý tôi lắm. Nếu cô muốn thành tiên, tôi có thể dẫn cô lên trời phục mệnh, chúng ta không cần phải chịu khổ dưới trần gian nữa..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!