Phạm Mai Kiều có thể thấy được tôi đang trừ tà ư? Tôi rất kinh ngạc, nhìn Phạm Mai Kiều từ trên xuống dưới, hỏi cô ấy sao lại thấy được? Phạm Mai Kiều không hiểu ý tôi nên chỉ nghi hoặc nhìn tôi, nói: “Nhìn bằng mắt. Khu nhà mới của trường chúng ta có rất nhiều hồn ma, đến buổi tối chúng sẽ chạy ra từ sườn núi trong trường.”
Tôi rất khó tin, Phạm Mai Kiều có thể thấy hồn ma bằng mắt, tôi dù gì cũng là nhân viên thần chức, nếu không phải được nhập hồn hoặc đeo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu thì tôi hoàn toàn không thấy mấy thứ đó! Tôi nhìn vào mắt Phạm Mai Kiều, thấy ánh mắt cô ấy cũng không có gì khác chúng tôi. Phượng Tổ Thiên thấy vậy thì nói: “Người ta có mắt âm dương, cô chỉ là phàm phu tục tử, sao có thể thấy hồn ma”
“Mắt âm dương?” Tôi hơi khom lưng nhìn chằm chằm Phạm Mai Kiều, sau đó ôm con gà ngũ sắc bên chân mình hỏi: “Vậy em có thấy con gà trên tay chị không?”
Thấy tôi gọi mình là gà, Phượng Tố Thiên tức giận vỗ cánh phành phạch, nói anh ta đang chịu kiếp nạn nên mới biến thành thế này, nếu anh ta khôi phục chân thân thì sẽ dọa chết tôi cho xem! Tôi vừa đè Phượng Tổ Thiên lại vừa kêu anh ta đừng lộn xộn, Phạm Mai Kiều nhìn chằm chằm tay tôi một hồi rồi lắc đầu, nói không thấy.
Chẳng phải mắt âm dương có thể nhìn thấy âm dương hay sao? Theo lý thuyết thì tiên gia cũng nằm trong âm dương, tại sao Phạm Mai Kiều có thể thấy ma mà lại không thấy tiên? Phượng Tổ Thiên biết chuyện này thì cũng rất kinh ngạc, dang cánh vỗ liên tục trước mặt Phạm Mai Kiều, nhưng Phạm Mai Kiều vẫn mờ mịt nhìn tay tôi.
Không thấy thì thôi. Bây giờ sắp vào học rồi, tôi kêu Phạm Mai Kiều nói với tôi là cần giúp đỡ gì.
“Em muốn chị cứu một người giúp em, à không, đó không phải là người, em.” Nói tới đây, Phạm Mai Kiều ấp úng.
“Em kêu chị giúp em cứu người kia mà không phải là người, tức là ma chứ gì?”
“Không, đó không phải là ma, cũng không phải là tiên. Em không rõ người đó là gì, nhưng lại là thứ mà làng em cúng dường từ lâu. Mấy tháng nữa người trong làng sẽ sửa đền thờ, muốn hủy miếu của người đó. Cho nên em xin chị có thể cứu anh ấy được không? Cho em được nhìn nganh ấy lần cuối!” Nói tới đây, khóe mắt Phạm Mai Kiều đỏ ửng, lập tức bật khóc, vô cùng thương tâm.
Thứ được thờ phụng, khi nó không thể mang lại lợi ích thì sẽ bị con người vứt bỏ, giống như thứ mà bạn không cần dùng nữa, bạn sẽ không thể nào tốn thời gian bảo trì nó. Khôn sống mống chết, ai thích nghi được thì mới sống sót.
Nhưng nếu là sửa đền thờ thì chị đi theo em về quê cũng vô ích mà.” Tôi lại không phải là lãnh đạo trong làng họ. Tôi là người ngoài mà ngăn cản họ sửa đền thờ thì kiểu gì họ cũng sẽ đánh chết tôi.
“Không phải, em biết, chị là người ngoài, cùng em về quê thì cũng không thể ngăn cản họ sửa đền thề. Lần này em nhờ chị là mong chị có thể cứu anh ấy được không? Cho em gặp anh ấy lần cuối. Từ một năm trước, em không nhìn thấy anh ấy, cũng không biết là chuyện gì nữa. Mỗi lần về nhà em đều sẽ đến miếu thờ của anh ấy, em có thể cảm nhận được anh ấy vẫn còn tồn tại, nhưng em lại không có cách nào thấy anh ấy. Bây giờ người trong lòng muốn dỡ bỏ miếu của anh ấy. Lúc trước anh ấy từng nói với em rằng anh ấy tồn tại được trên thế gian này là vì có miếu thờ, có người cúng dường. Nếu anh ấy không còn tín ngưỡng, miếu thờ bị dỡ bỏ thì anh ấy cũng sẽ biến mất khỏi thế gian. Em không có bất cứ cách nào ngăn cản, em nói với người khác cũng không ai tin em, không thì cũng là muốn lừa em. Hôm đó em thấy chị đang đuổi ma, em nghĩ chắc chị có bản lĩnh lắm. Cho nên em muốn nhờ chị, chị có thể giúp em được không?”
Thấy ánh mắt đáng thương của Phạm Mai Kiều, tôi biết chắc chắn cô ấy cũng đã thích thứ được cúng dường kia như tôi. Tôi cũng chần chờ không biết có nên giúp cô ấy hay không. Dù gì tôi cũng chỉ biết xài tool hack thôi, chứ bản thân tôi có tài năng gì đâu, lỡ cùng Phạm Mai Kiều về quê mà không giúp được cô ấy thì sao?
Thấy tôi chần chờ, Phượng Tố Thiên kêu tôi hỏi Phạm Mai Kiều có tiền không đã. Nếu có tiền thì chúng tôi nhận đơn hàng này, không có thì tôi, kêu cô ấy tự đi mà làm! Sau đó lại cảm thán sao mấy cô gái trẻ chúng tôi lại đều ngốc nghếch đến thế, đàn ông bình thường không thích mà lại cứ thích mấy thứ khác chủng tộc, sau đó còn nhìn tôi với ánh mắt ám chỉ. Tôi đánh lên đầu Phượng Tổ Thiên, kêu anh ta đừng nói bừa, còn nói sau này đừng lúc nào cũng chỉ quan tâm tới tiền nữa! Phạm Mai Kiều chỉ là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền?
“Chị nói tới tiền đúng không?” Phạm Mai Kiều bỗng hỏi tôi.
Tôi vừa định giải thích là không phải, Phượng Tố Thiên sợ đơn hàng này sẽ bị tôi từ chối nên nhanh chóng nhập vào người tôi, khống chế tôi bày ra vẻ mặt đắc ý, chống nạnh nói với Phạm Mai Kiều: “Đúng, cô có tiền không? Có thì tôi đồng ý đi theo cô về quê, xem thử có cứu được tình lang của cô hay không. Lỡ như miếu thờ của cậu ta bị dỡ bỏ, sau này hồn phi phách tán thì hai cô cậu sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa đâu.”
Nghe vậy, Phạm Mai Kiều rơi nước mắt, nói với tôi: “Em có tiền. Ba em để dành cho em gần 300 triệu của hồi môn, tiền đều nằm trong tay em. Nếu chị chê ít thì em sẽ đi vay tiền, em nhất định sẽ cố gắng gom tiền cho chị!”
Lần đầu tiên tôi làm giao dịch với thân chủ trực tiếp như vậy, mặc dù không phải là tôi nói chuyện, nhưng tôi vẫn hơi băn khoăn. Còn Phượng Tổ Thiên thì không hề mềm lòng vì gương mặt đáng thương của Phạm Mai Kiều, tính toán một chút rồi hỏi nhà cô ấy ở đâu?
“Ở Quan Chu.”
“Vậy thì hơi xa đấy. Tiền vé máy bay đi lại đều phải mấy triệu. Nhưng nể mặt cô là sinh viên, tôi chỉ nhận của cô 300 triệu thôi, chuyện tình lang của cô cứ giao cho tôi!”
Phượng Tố Thiên lập tức đồng ý, sau đó đưa số thẻ ngân hàng cho Phạm Mai Kiều, gửi 90 triệu làm tiền đặt cọc trước. Sau khi tiền đặt cọc được gửi tới, tôi sẽ về quê với cô ấy.
Mặc dù bị Phượng Tổ Thiên lừa 300 triệu, nhưng Phạm Mai Kiều vẫn cảm động rơi nước mắt, nói chiều nay sẽ gửi tiền cho tôi, hỏi tôi mai có rảnh không? Nếu rảnh thì ngày mai chúng tôi sẽ cùng đi.
“Rảnh rảnh, chỉ cần cô chịu trả tiền thì lúc nào tôi cũng rảnh. Mau đi đi, đừng nhầm số thẻ.” Phượng Tổ Thiên thúc giục.
Sau khi Phạm Mai Kiều rời đi, Phượng Tổ Thiên rời khỏi người tôi. Tôi trách anh ta lừa tiền người khác đã đành, sao ngay cả tiền của sinh viên cũng lừa? Còn là con gái nữa chứ. Phượng Tố Thiên biến thành hình người, bất mãn liếc tôi: “Không lừa thì lấy đâu ra tiền xài? Sau này cô với Liễu Long Đình cãi nhau, tôi tiếp tế cô kiểu gì? Lúc đó cũng không thể cùng cô ngủ trên vỉa hè ăn mì gói đúng không? Hơn nữa tôi là phượng hoàng giáng trần, ở nơi này không có họ hàng gì, không như nhà Liễu Long Đình, bá chủ Đông Bắc, rắn độc đầu đàn, nhà cậu ta thế lực lớn muốn gì chẳng có? Tôi đương nhiên không thể so sánh với cậu ta.”