Ta nằm lì trên giường tới hết tháng giêng mới được Ngự y phê chuẩn cho ngồi dậy, đi ra đi vào. Những chuyện bên ngoài cũng vì vậy mà ùa vào tai ta như thác đổ. Đám cung nữ ở hành cung nhất định là đợi ngày này lâu lắm rồi, vừa thấy ta lò dò đi ra ngoài điện Khai Dương đã ùa đến tranh nhau báo tin. Ta hoảng quá, phải bỏ cả nghĩa khí chạy lấy người, để Ngọc Nga ở lại "thu nhận tin tức" còn mình thì trốn tiệt vào sau điện.
Hành cung Thanh An bao năm đều yên bình như tên gọi, chuyện động trời duy nhất chỉ có thể là mấy việc xoay quanh vụ hành thích hôm trước. Ngọc Nga sau một hồi làm việc với đám cung nữ nhiệt tình ngoài kia xong, trở vào chỉ tóm gọn còn đúng hai từ:
"Tô Nhược."
Hỏi ra mới biết, Hảo Nương kia vì báo thù đã hại chết rất nhiều người vô tội, nhưng rốt cuộc vẫn không quên ơn cứu mạng của Tô Nhược thuở nào. Nàng ta không giết Tô Nhược mà chỉ nhốt vào một căn nhà hoang, còn để cả thức ăn nước uống. Ban đầu, Hảo Nương cứng đầu không chịu khai ra chỗ nhốt Tô Nhược. Lý Thọ phải dùng đến cực hình mới ép được nàng ta mở miệng. Hoàng Đế sai một đội Cẩm y vệ đi đến nơi Hảo Nương nói, phá cửa vào trong quả nhiên tìm được một vị tiểu thư tóc tai rối bù, mắt mũi sưng húp đang cuộn tròn trong góc nhà khóc lóc thảm thương, không ai khác ngoài Tô Nhược bị nhốt mấy ngày nay.
Cứu được Tô Nhược là một việc tốt ngoài mong đợi. Nhưng việc còn ngoài mong đợi hơn là Tô Nhược được cứu về, sau khi diện thánh xong liền tỏ lòng ngưỡng mộ cùng biết ơn Hoàng Đế. Nàng ta nói vì nàng ta mà Hoàng Đế rơi vào nguy hiểm, Hoàng Đế lại còn cứu nàng ta một mạng, nàng ta nhất định phải đền đáp ơn nghĩa này.
Anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân muốn đền đáp thì đền đáp như thế nào? Đương nhiên là dùng thân đền đáp. Hoàng Đế đoán việc như thần. Đoàn Ngự giá lần này trở về quả thật lại dư ra một người.
Nghĩ đến đây, ta tự nhiên bực mình. Cái gì mà khiến Hoàng Đế rơi vào nguy hiểm? Ta mới là người ăn phải một mũi tên độc đây này. Có đền đáp thì phải đền đáp ta chứ? Lại còn anh hùng cứu mỹ nhân. Người đi cứu nàng ta là Cẩm y vệ kia mà. Cho dù không muốn dùng thân đền đáp ta thì cũng nên đền đáp người nào đó trong đoàn Cẩm y vệ đi cứu nàng ta mới là phải lẽ. Tô Nhược này... thực không hiểu lí lẽ gì cả.
Lại nói đến Lưu Thiên, ta đoán hắn múa may mãi mà không bói ra được Hà Quỳnh tiên tử kia hạ phàm ở chỗ nào, nhân dịp này bèn chớp lấy thời cơ, gán luôn cho Tô Nhược cái danh tiên tử. Thế là không phải đi tìm nữa. Hoàng Đế cũng lấy làm ưng ý lắm, còn mở tiệc ăn mừng thỉnh được tiên tử.
Chuyện này Hoàng Đế không kể cho ta nghe cho nên đến bây giờ ta mới biết được.
Dù sao đây vẫn cứ là chuyện của Hoàng Đế, ta quan tâm cũng chẳng để làm gì, bèn bảo Ngọc Nga sau này không cần tiếp những chuyện liên quan tới Tô Nhược nữa. Nàng ta đã là tiên tử, người phàm trần như ta không nên dính líu tới.
Ta quanh quẩn chơi trong hậu điện đến xế chiều thì Huyên Thái phi tới thăm. Bà ân cần nói:
"Thấy con khỏe lại như thế này rồi, ta mới yên tâm. Con nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta đã nói với Hoàng Thượng rồi, cứ ở lại để con dưỡng thương. Khi nào khỏe hẳn mới về lại Hoàng cung."
Ta cảm kích đáp:
"Tạ Thái phi nương nương quan tâm, thần thiếp đã khỏe nhiều rồi, sao có thể làm lỡ việc của Hoàng Thượng được..."
Huyên Thái phi bật cười, lắc đầu:
"Con đừng mãi khách khí như vậy. Ta xem Hoàng thượng như ruột thịt của mình, con là người của Hoàng Thượng thì cũng như ruột thịt của ta. Cứ gọi Huyên nương nương là được rồi."
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Ta và Huyên nương nương trò chuyện thêm một lát, nửa chừng nghe bà yên lặng khá lâu, ta nhìn lên mới nhận ra bà đang nhìn mình đăm đăm.
Huyên Thái phi chợt nói:
"Ban đầu thấy Hoàng Thượng dẫn con đến đây, ta rất ngạc nhiên. Nhưng giờ ta đã hiểu, Hoàng Thượng không nhìn nhầm người. Con có thể hết lòng đối với Hoàng Thượng như thế quả là hiếm có."
Ta hơi ngạc nhiên, chưa biết nên đáp lại thế nào thì Huyên Thái phi đã nắm lấy tay ta, dịu dàng nói:
"Tấm lòng của con đáng quý, nhưng làm một phi tần tốt cũng không phải chuyện dễ. Có nhiều lúc phải nghĩ thoáng một chút thì lòng mới thanh thản được."
Ta đã hiểu ra. Huyên Thái phi đang nhắc tới việc Hoàng Đế thu nhận Tô Nhược. Đúng là mấy ngày này ta toàn loanh quanh trong phòng không bước chân ra ngoài, thế nhưng trước là do không dậy nổi, còn nay là vì trốn đám cung nữ hăng hái ngoài kia, đâu phải để bụng chuyện gì?
Huyên Thái phi đã có ý tốt đến khuyên giải, ta cũng không biện giải nhiều làm chi, chỉ mỉm cười ngoan ngoãn đáp:
"Đa tạ Huyên nương nương yêu thương, con hiểu ạ."
Huyên Thái phi mỉm cười hiền hậu, vỗ nhẹ lên lưng bàn tay ta:
"Ta biết, con là một đứa trẻ ngoan."
Nói rồi, bà lại dặn dò ta chú ý nghỉ ngơi, thoa thuốc cẩn thận kẻo vết thương làm sẹo rồi mới ra về. Ta nhìn theo bóng dáng an nhàn của bà khuất dần nơi cửa điện, trong một thoáng tưởng như nhìn thấy được hình ảnh mẫu thân hiền dịu năm nào.
Chuyện đám cung nữ đưa tin của Tô Nhược đến tai ta làm Hoàng Đế giận lắm. Hắn vừa về đến nơi liền nổi giận đùng đùng:
"Cả một đám người rỗi việc! Trẫm nuôi bọn chúng chỉ để đi khắp nơi buôn chuyện thôi sao?!"
Cổ nhân có dạy: không muốn người ta biết thì đừng làm. Hắn thu nhận mỹ nhân rồi thì thôi, còn phải vờ giấu diếm làm gì? Sợ ta ăn thịt tiên tử của hắn à?
Ta dằn lòng không nói ra những điều ấy, kéo hắn ngồi xuống ghế, cười nói:
"Hoàng Thượng đừng trách họ. Đây vốn là tin tốt, mà tin tốt thì nên truyền rộng ra mới phải."
Hoàng Đế gườm gườm nhìn ta:
"Tội lớn của chúng là dám làm phiền nàng tĩnh dưỡng. Hơn nữa... Nàng thực sự cho rằng đây là chuyện tốt sao?"
Ta chẳng ngần ngại gật đầu ngay:
"Thỉnh được tiên tử đương nhiên là chuyện tốt cho cả thiên hạ."
Hoàng Đế thở dài, đang định nói thêm gì đó thì Lý Thọ từ bên ngoài bưng thuốc đi vào. Hắn đặt chén thuốc lên bàn, cúi người thưa:
"Bẩm Hoàng Thượng, thuốc đã sắc xong."
Hoàng Đế ghét nhất là uống thuốc. Vừa nhìn thấy chén thuốc, hắn đã chán nản quay mặt đi hướng khác:
"Để đó đi, lát nữa trẫm uống sau. Ngươi ra ngoài đi."
Lý Thọ quá hiểu tính hắn, chẳng dám nài thêm, vâng lệnh quay lưng đi thẳng.
Ta lặng người nhìn chén thuốc trên bàn, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn sang hai phía: Lý Thọ vừa quay đi, Hoàng Đế cũng đang ngoảnh sang hướng khác. Trái tim ta như lỡ đi một nhịp.
Chính là lúc này!
"Hoàng Thượng mau uống thuốc thôi, để lâu sẽ nguội mất..." Ta vừa nói, vừa nhanh nhẹn cầm lấy chén thuốc nhưng vừa nhấc lên thì cổ tay khẽ run, chén thuốc nghiêng đổ cả lên bàn tay của ta. Thuốc trong chén không nóng đến mức bỏng da nhưng đổ lên tay vẫn cảm thấy hơi rát.
"Á..."
Ta rụt tay lại theo phản xạ.
Chén thuốc rơi xuống bàn, lăn hết mấy vòng rồi mới chạm đất đánh xoảng một tiếng.
Bấy giờ, cả Hoàng Đế lẫn Lý Thọ đồng loạt giật mình quay lại.
Hoàng Đế giành lấy bàn tay ướt nước thuốc của ta, hoảng hốt hỏi tới tấp:
"Sao lại bất cẩn như thế? Có bị thương không? Đưa trẫm xem mau!"
Ta sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy:
"Không sao cả, thuốc không nóng lắm... Hoàng Thượng tha tội... Thiếp chỉ muốn dâng thuốc cho Hoàng Thượng, không biết tại sao tự nhiên bả vai lại đau buốt nên mới tuột tay..."
"Lúc này còn nói tha tội cái gì? Có phải động vào vết thương rồi không?"
Mặt Hoàng Đế đã nhăn nhúm cả lại. Hắn kéo ta đến chỗ chậu nước rửa mặt sạch để sẵn ở góc phòng, nhúng tay ta vào, đoạn còn quay sang nạt Lý Thọ:
"Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi Ngự y!"
Lý Thọ cuống quýt vâng dạ, nhưng vừa chạy đi được ba bước thì lại nghe Hoàng Đế quát lớn:
"Khoan đã!"
Giọng nói của Hoàng Đế vừa có kinh ngạc, vừa có giận dữ. Bàn tay hắn đang cầm tay ta đột ngột siết chặt đến phát đau, còn ánh mắt vẫn dán chặt nơi những ngón tay ta. Hay nói đúng hơn là dán chặt trên chiếc nhẫn bạc đính hồng ngọc đeo trên tay ta.
"Hoàng Thượng..." Ta dè dặt gọi khẽ một tiếng.
Lý Thọ hết nhìn Hoàng Đế lại nhìn ta, thấy dáng vẻ cả hai đều kì quái, bèn rón rén tiến lại gần. Ngay khi hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay ta, thân hình to béo lập tức run lên bần bật, quỳ sụp xuống đất.
Ta cúi nhìn chiếc nhẫn bạc đã chuyển màu đen kịt, tương phản với những ngón tay trắng nõn, lòng cũng không khỏi run rẩy. Nước cờ này ta đã cược cả mạng mình.