- Hiền phi nương nương... ta muốn gặp hiền phi nương nương...
Từ bên ngoài vọng vào tiếng Tô Nhược kêu la nhão nhẹt. Ngọc Nga nhăn mặt, bực dọc nói:
- Tô sung hoa xem ra vẫn chưa phơi nắng đủ rồi. Mà hoàng thượng cũng đâu có ở đây, đêm hôm nàng ta đến réo gọi cái gì chứ? Chủ nhân cứ nghỉ đi, để nô tỳ ra đuổi nàng ta về.
Ngọc Nga mới nói xong, còn chưa kịp bước ra ngoài đã gặp một bóng người tóc tai rũ rượi lao vào trong.
Phía sau, Tiểu Phúc Tử và Ngọc Lăng cũng vội vã chạy theo vào. Ngọc Lăng sợ tái mặt, chụp vội lấy tay Tô Nhược, hết lời khuyên can:
- Tiểu chủ đừng như thế! Có gì ngày mai chúng ta lại đến cầu kiến... Người đừng làm phiền hiền phi nương nương...
Tiểu Phúc Tử không dám lôi kéo Tô Nhược, chỉ đứng một bên hối thúc Ngọc Lăng:
- Cô mau đưa tiểu chủ nhà cô về đi!
Sức Ngọc Lăng rất mạnh, Tô Nhược bị nàng ta tóm chặt cánh tay, cố giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Tô Nhược tức quá, khóc toáng cả lên:
- Buông ta ra... Cả ngươi cũng dám ức hiếp ta sao?! Mau buông ta ra... Nếu không ngày mai không cho ngươi ăn cơm...
Ở đâu có Tô Nhược, ở đó không ai được yên thân.
Ta im lặng ngồi trên giường nhìn dáng vẻ lôi thôi của Tô Nhược một hồi, thở dài cất tiếng:
- Tô sung hoa đã đến rồi thì để nàng vào đi. Ngọc Nga, còn không mau lấy ghế?
Ngọc Nga gật đầu,bước ra ngoài định mang ghế ra cho Tô Nhược. Nhưng khi nàng vừa đến gần Tô Nhược thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, kinh ngạc thốt lên:
- Tô tiểu chủ đang say ư?
Lúc này, nghe lệnh của ta, Ngọc Lăng đã buông tay Tô Nhược ra. Tô Nhược chớp lấy thời cơ, vội vàng lao đến ôm lấy chân ta, nức nở:
- Nương nương phải làm chủ cho muội...
Toàn thân Tô Nhược quả nhiên nồng nặc mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, không rõ do quá say hay đã khóc quá nhiều. Ta hãi hùng trỏ vào Ngọc Lăng:
- Ngươi sao lại để Tô sung hoa uống nhiều như thế? Chán sống rồi sao?
Ngọc Lăng sợ hãi quỳ sụp xuống, sợ sệt đáp:
- Nô tỳ đã cố cản rồi, nhưng tiểu chủ cứ đòi thêm rượu... Nếu không nghe tiểu chủ sai bảo thì sẽ bị phạt...
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Nói rồi, nàng ta run rẩy kéo ống quần lên, chìa ra hai bắp chân lông lá chi chít vết roi.
Phải theo hầu một vị chủ nhân tính tình cay độc như Tô Nhược cũng chẳng sung sướng gì. Ta tặc lưỡi, cho Ngọc Lăng tạm thời lui ra ngoài đợi.
Bên dưới, Tô Nhược say mèm kia vẫn đang ôm chặt chân ta khóc hu hu. Ta chẳng biết phải làm thế nào, đành vỗ nhẹ lên vai nàng ta, hỏi:
- Là ai ức hiếp muội? Có gì từ từ nói, đừng khóc nữa.
Tô Nhược được dỗ dành một câu thì lại càng khóc lớn hơn. Nàng ta mếu máo nói trong làn nước mắt:
- Nương nương ơi, Bạch Diệu Hoa đó không phải là người tốt... Ả... ả cố tình dụ dỗ hoàng thượng... Ả không coi nương nương ra gì đâu... Nương nương không thể để yên cho ả được...
Ta hít sâu một hơi, tự nhủ phải kiềm lại ước muốn túm lấy đầu Tô Nhược lắc vài cái xem có nghe tiếng lộc cộc hay không. Nàng ta uống say bí tỉ, cuối cùng chạy sang đây phá rối giấc ngủ của ta chỉ để nói mấy câu dở hơi thế này sao? Có muốn đi ly gián người khác thì cũng phải mang theo não chứ?
Ta nén giận, cố gắng dịu giọng:
- Muội muội say rồi. Về nghỉ ngơi đi. Bao giờ tỉnh táo hãy sang trò chuyện với ta cũng chưa muộn.
Tô Nhược lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt nước mũi văng tứ tung:
- Không, muội không say, muội không về... Muội không nói dối nương nương đâu... Chính mắt muội nhìn thấy Bạch Diệu Hoa cùng hoàng thượng nói cười rất tình tứ, hai người còn có cả tín vật định tình... Nương nương đối tốt với ả như thế... Ả lại lợi dụng nương nương để leo lên cao... Nương nương...
Mặc dù ta đã cố gắng không nổi nóng với Tô Nhược, nhưng cơn giận trong lòng cứ chực dâng trào. Nàng ta nghĩ mình là ai mà dám nói những lời này?
Ta mím môi, đưa tay tóm lấy cằm Tô Nhược, cúi người nhìn thẳng vào mắt Tô Nhược:
- Muội có biết mình đang nói cái gì không? Những lời đố kị này nếu để kẻ khác nghe được, muội có bị đày vào lãnh cung vẫn xem là nhẹ.
Nghe đến hai chữ "lãnh cung", người Tô Nhược thoáng chốc cứng đờ.
Ta buông tay, hờ hững nói tiếp:
- Muội đã là phi tần thì phải hiểu, hoàng thượng không ở chỗ Diệu Hoa thì cũng có thể ở chỗ người khác. Hoàng thượng chẳng phải của riêng ta hay muội. Muội càng cố chấp thì càng tự hại mình thôi.
Đạo lí đơn giản như vậy, nữ tử thông minh như nàng ta sao lại không hiểu?
Hai cánh tay Tô Nhược đương ôm khư khư chân ta đột ngột buông thõng, khiến thân thể nàng ta ngã ngửa ra sàn nhà.
Tô Nhược ngồi dưới sàn, thất thần nhìn ta hồi lâu. Bỗng, nàng ta cất giọng lè nhè hỏi:
- Nương nương nghĩ hoàng thượng có thích muội không?
Ta chẳng nghĩ Tô Nhược khi không lại đi hỏi một câu kì quái thế này nhưng vẫn mỉm cười, đáp cho qua chuyện:
- Ta không dám trộm đoán thánh ý. Nhưng nếu hoàng thượng ghét bỏ muội, vì sao còn đón muội về cung?
Tất nhiên là vì chuyện triều chính. Nhưng ta không thể nói thế với Tô Nhược. Nàng ta bình thường đã ngông cuồng, uống say vào không chừng giận lên sẽ nhảy tới cắn chết ta.
Không rõ Tô Nhược có hài lòng với câu trả lời của ta hay chăng. Nàng ta cúi đầu dường như nghĩ ngợi điều gì, lâu sau mới mỉm cười ngây dại:
- Lúc đầu muội cũng nghĩ như thế... Nương nương biết không... Ngày đó khi muội lần đầu diện thánh là khi muội mới được cứu về... Mấy ngày liền muội bị nhốt trong một căn nhà hoang, mặt mũi lem luốc, y phục tả tơi... Ấy thế mà hoàng thượng vẫn đối với muội rất dịu dàng, còn hỏi muội có muốn đi theo người không... Khi ấy muội nghĩ, hoàng thượng đã nhìn thấy dáng vẻ xấu xí nhất của muội mà vẫn muốn nạp muội làm phi tử, như vậy người nhất định là thích muội thật rồi...
Tô Nhược đang nói thì dừng lại, chẳng ngần ngại kéo xoẹt tay áo lên cao, để lộ một chấm son đỏ trên cánh tay:
- Thế nhưng muội đã vào cung mấy tháng rồi mà hoàng thượng vẫn chẳng hề chạm vào muội lấy một lần... Mỗi khi muội muốn đến gần bên người, người lại tránh ra xa... Nương nương nói xem, nếu hoàng thượng ghét muội đến nỗi không thể cầm tay muội một chút, sao còn đưa muội vào cung? Sao còn thăng chức, tặng quà cho muội? Sao còn nói chuyện ngọt ngào với muội?
Ta lặng người nhìn vào đôi mắt sưng mọng của Tô Nhược, cổ họng nghẹn ứ chẳng nói nổi lời nào.
Tô Nhược lại bò đến nắm lấy bàn tay ta, đổi giọng thì thầm:
- Mỗi lần muội nhìn thấy nương nương bên cạnh hoàng thượng, muội lại thấy buồn lắm... Muội nghĩ, phải chi hoàng thượng có thể đối với muội bằng một nửa nương nương... không, bằng một phần nhỏ thôi cũng được, chỉ bằng một phần nhỏ thôi muội cũng mãn nguyện rồi...
Ta nhìn Tô Nhược, lòng bỗng dưng cảm thấy xót xa.
- Muội đừng nói nữa, mau về nghỉ đi thôi...
Tô Nhược như không nghe thấy ta nói gì, vẫn mân mê bàn tay ta, khẽ nấc lên một tiếng:
- Nương nương biết không... Mỗi lần nhìn thấy nương nương cùng với hoàng thượng tay trong tay đi cạnh bên nhau... Ngực muội khó chịu lắm... Muội ước gì bàn tay mà hoàng thượng đang nắm chặt là tay muội... ước gì người mà hoàng thượng nhìn say đắm là muội...
Tô Nhược vừa nói, vừa khóc nức nở. Nhưng nàng ta mặc kệ nước mắt chảy dài trên mặt, hay tay vẫn cầm chặt tay ta chẳng chịu buông ra. Ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể thương xót cho Tô Nhược. Vậy mà giờ đây, nghe những lời này, trái tim ta như thắt lại. Tiểu cô nương này, làm nhiều chuyện điên rồ như vậy, có lẽ nào lại là vì thật lòng thích hoàng đế sao?
Ta siết nhẹ tay Tô Nhược, thương cảm nói:
- Hoàng thượng đối với tỷ muội chúng ta đều rất công bằng, người không để muội chịu thiệt đâu...
Tô Nhược bĩu môi, khịt mũi đáp:
- Muội biết các người ai cũng khinh muội là hạng thứ nữ dốt nát thô bỉ... Nhưng muội hiểu hết, hiểu hết... Hoàng thượng đâu có công bằng! Hoàng thượng sủng thục phi, đức phi, Minh phi, Phong tiệp dư... Nhưng người chỉ yêu thương mỗi một mình nương nương mà thôi... Muội có điểm nào không bằng nương nương đâu? Rõ ràng là muội trẻ hơn, cũng xinh đẹp hơn... Bọn họ đều trẻ hơn, xinh đẹp hơn nương nương... Sao hoàng thượng lại chỉ yêu nương nương cơ chứ?
Ánh mắt Tô Nhược lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống ta. Nếu là thường ngày, có lẽ ta đã đuổi cổ nàng ta ra ngoài, phạt chép vài chục lần Nữ Huấn. Nhưng giờ đây, nhìn Tô Nhược say sưa gào khóc thế này, ta lại chẳng đành lòng.
Tô Nhược nức nở chán chê liền gục đầu lên chân ta, ngủ thiếp đi.
Ta lắc đầu ngán ngẩm, ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử gọi Ngọc Lăng vào đưa Tô Nhược trở về, không quên đe dọa:
- Đem tiểu chủ nhà ngươi về canh chừng cẩn thận, khi nào chưa tỉnh hẳn thì không được ra ngoài. Còn nữa, từ nay về sau kẻ nào còn dám đưa rượu cho nàng ta thì lập tức đuổi về Thượng Cung cục.
Ngọc Lăng sợ run, vâng dạ qua quýt rồi vội vác Tô Nhược lên vai, tức tốc chạy mất hút. Có một cung nữ lực điền tính ra cũng có lợi.
Ta cúi nhìn chân váy dính đầy nước mắt nước mũi của Tô Nhược, buột miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lúc ta uống say cũng điên thế này à?
Ngọc Nga phì cười:
- Giống thế nào được?
Nàng vừa mang y phục mới ra cho ta thay, vừa nói:
- Chủ nhân cũng đừng vì chuyện này mà mềm lòng với Tô Nhược. Nàng ta lòng dạ quỷ quái, không chừng là tự diễn trò để chủ nhân cảm động mà nói tốt vài lời trước mặt hoàng thượng thôi.
Ta gật gù, thở dài thườn thượt:
- Dĩ nhiên là thế. Ta có thể nể tình không tính toán với nàng ta chuyện tối nay, nhưng cũng chỉ được đến thế thôi. Nếu cứ uống vào vài chén rượu rồi khóc lóc ầm ĩ mà giải quyết được vấn đề thì thiên hạ này đã thái bình từ lâu rồi.
Ngọc Nga thấy ta nói năng kiên quyết mới nhẹ nhõm đáp:
- Vậy thì nô tỳ yên tâm rồi.
Chợt, nàng lại ngập ngừng:
- Còn bên chỗ Bạch tiểu chủ... Chủ nhân thực không lo lắng gì sao?
Ánh mắt ta bất giác dời về phía cửa sổ, dường như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường đá mà nhìn đến Bắc viện. Ta chậm chạp hé môi cười, vô thức lập lại những lời đã nói với Tô Nhược ban nãy:
- Hoàng thượng không ở chỗ Diệu Hoa thì cũng ở chỗ kẻ khác... Ta đã không thể giữ hoàng thượng mãi ở chỗ mình, vậy còn chấp nhặt làm chi?