.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Yêu thích truyện hãy để lại 1 vote hoặc 1 cmt để ủng hộ cho bọn mình nha.
Mùi của thuốc sát trùng lúc nào cũng xen lẫn trong không khí, vẫn làm con người ta khó chịu như mọi khi.
Tang Noãn nhìn bản thân trong gương ở toilet.
Chắc chắn là vì yếu tố tâm lý nên cô mới cảm thấy tình trạng dị ứng của mình đỡ hơn nhiều.
Cô không biết vì sau bản thân lại cùng Giải Yến đi tới bệnh viện nữa.
Có lẽ là vì ông nội nên cô không thích đi bệnh viện, thậm chí là có tâm lý kháng cự với bệnh viện.
Nhưng với Giải Yến, anh chỉ bình thản nói rằng đi bệnh viện khám mới tốt lên được, chứ chỉ uống thuốc thì sẽ không có tác dụng lớn.
Tang Noãn đã bị lời khuyên bình thường nhất thuyết phục.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể quy chụp rằng đó là vì mình không muốn mọi người lo lắng.
Cô đeo khẩu trang lên, rồi đi ra ngoài.
Không có nhiều người trên lối đi nhỏ này, chỉ có mấy y tá đi tới đi lui.
Giải Yến đang ở trong phòng nghe bác sĩ dặn dò.
Thư Thư đến bên cạnh Tang Noãn, thì thầm bên tai cô: "Có phải Giải Yến, thích chị không?"
Tang Noãn phủ nhận theo bản năng, "Không thể nào.".
Bởi vì đã từng có một đoạn tình cảm không thuận lợi, cho nên tiềm thức cô tự động kháng cự tình yêu giới giải trí.
"Em cũng chỉ đoán thôi." Thư Thư nói, " Tuy nói Giải Yến quan tâm chăm sóc với mỗi người, nhưng mà đối với chúng ta, hình như là đặc biệt quan tâm."
Tang Noãn lại nghĩ đến lần bị kẹt trong thang máy, cùng với một Giải Yến có vẻ yếu đuối trong bóng đêm.
"Có lẽ là vì, chị đã đặc biệt giúp đỡ cậu ta."
Từ đặc biệt giúp đỡ lọt vào tai Thư Thư thì lại có ý vị sâu xa.
Cô bé định hỏi thêm vài câu thì thấy Giải Yến từ phòng đi ra, Thư Thư chỉ có thể ngừng câu chuyện.
Giải Yến thấp giọng nói những việc cần chú ý cho Tang Noãn, anh đội nón lưỡi chai, từ góc nhìn của Thư Thư chỉ có thể thấy một nửa sườn mặt với đường nét cong mềm.
Tuy Giải Yến đối nhân xử thế không chút sai xót, giống như lúc trước cô bé nói với Tang Noãn, Giải Yến có tiếng là một nghệ sĩ có tính cách ôn hòa, lại rất lễ phép trong giới.
Nhưng đôi khi, cô bé lại cảm thấy, Giải Yến chính là không để họ vào mắt.
Giống như hiện tại.
Tuy rằng anh đang nói những điều cần lưu ý cho các cô, cũng có đưa mắt nhìn mình, nhưng Thư Thư vẫn cảm thấy đôi mắt anh trống rỗng.
Giải yến hẳn là chỉ có thể thấy được Tang Noãn.
Thư Thư nghĩ, những người có bối cảnh sâu không đoán được, tận trong xương cốt chắc vẫn là sự kiêu căng.
Bởi vì dị ứng nên suất diễn của Tang Noãn chỉ có thể hoãn lại một thời gian.
Nhưng mà thuốc của bác sĩ kê có tác dụng rất tốt, qua hai ngày là môi Tang Noãn không còn sưng với hồng lên nữa.
Người thủ vai nam chính đã đến Hồng Kông cách đây ít lâu, và khi trở về thì có mua cho các diễn viên chủ chốt và đạo diễn mỗi người một món quả nhỏ.
Tang Noãn mở hộp quà ra, là một hộp trà bánh, tình cờ là nhãn hiệu yêu thích của Tang Noãn.
Cô khẽ thốt lên.
Giải Yến bên cạnh quay đầu.
Tang Noãn giải thích: "Tôi rất thích trà bánh của nhãn hiệu này, với Ngũ Hương Trai ở thủ đô nữa."
Giải Yến cong mi: "Đều là những nhãn hiệu lâu đời."
Tang Noãn không nghĩ rằng, chỉ có việc trà bánh thôi mà cô lại nói chuyện với Giải Yến lâu như vậy, đến tận khi thư kí trường quay nhắc nhở cảnh quay tiếp theo sắp bắt đầu rồi thì cô mới phát hiện ra thời gian trôi quá nhanh.
Tang Noãn cảm thấy, Giải Yến hẳn là làm cho người ta có cảm giác anh là một người bạn thoải mái, anh rất giỏi trong việc lắng nghe, lại có thể nói vài câu trong thời điểm thích hợp nhất.
Trò chuyện với anh ấy gần như là một loại hưởng thụ.
Khi này, cô thật sự cho rằng Thư Thư đánh giá Giải Yến rất đúng, người như vậy, không ai sẽ không hòa thuận với anh.
Trước khi cảnh quay bắt đầu, Tang Noãn nghiêm túc nói với anh, tuần sau về thủ đô, cô nhất định sẽ mua một phần Ngũ Hương Trai cho anh.
Cuối tuần sau cô sẽ tham gia hoạt động, vừa đúng dịp ở thủ đô.
Giải Yến nói cảm ơn với cô bằng thanh âm dịu dàng.
Cuối cùng Tang Noãn vẫn không có phúc hưởng thụ hộp trà bánh đó, tuy môi cô trông có vẻ đã như xưa, nhưng khi đụng vào thì vẫn thấy đau cho nên không thể ăn nhiều, mà hạn sử dụng của hộp trà bánh này không dài, Tang Noãn chỉ có thể chuyển tặng cho Thư Thư.
Nhiệt độ trên đảo vẫn luôn cao, ở chỗ này lâu sẽ làm cho người ta tưởng rằng mùa hè tới rồi.
Nhưng khi tới thủ đô, nhiệt độ lại chuyển biến bất ngờ.
Hôm nay cô diện bộ váy rất dài, không biết làm bằng vải gì, từ xa thì trông như có ánh sáng chiếu xuống váy.
Nhà tạo mẫu tóc búi hết tóc cô lên, lộ ra đường cong vai cổ tuyệt đẹp.
Thư Thư khen ngợi không dứt, nói cô chắc chắn là nữ nghệ sĩ thu hút được sự chú ý nhất hôm nay.
Thảm đỏ vẫn luôn là nơi các nữ nghệ sĩ khoe sắc.
Không có gì ngạc nhiên khi lễ hội thời trang này bắt đầu, tất cả các loại bản thảo tin tức xuất hiện.
May mà nhiệt độ hôm nay không quá thấp, vẫn không khiến răng của Tang Noãn run lên khi bước lên thảm đỏ.
MC mỉm cười và hỏi cô ấy một vài câu hỏi, sau đó để cô ký tên lên tấm bảng phía sau.
Sau khi Tang Noãn ký tên xong, cô đóng nắp bút lại, đưa cho cô phụ trách bên cạnh.
Làn váy quà dài, Tang Noãn xuống sân khấu dẫn theo làn váy siêu dài phía sau, MC đã giới thiệu minh tinh lên sân khấu tiếp theo, Tang Noãn cố gắng khom lưng ôm làn váy, lại còn chú ý bậc thang dưới chân.
Đôi giày của cô có kiểu dáng đẹp nhưng là kiểu Pumps, gót giày cao lại còn nhỏ, không chú ý chút là có thể té.
Trọng lượng phía sau đột nhiên nhẹ đi, Tang Noãn quay đầu thì thấy có người đang nhấc làn váy hộ cô.
Hứa Bùi Chí nói nhỏ câu cẩn thận với cô, Tang Noãn đi xuống bậc thang, lúc đi tới chỗ không có camera, Thư Thư lập tức đi tới, Hứa Bùi Chí thấy vậy thì buông tay.
Tang Noãn gật đầu, nói cảm ơn với anh ta.
Thư Thư cắn môi, cô bé hẳn là muốn nói gì, nhưng nơi đây không thể tùy tiện nói chuyện.
( truyện được đăng duy nhất tại wattpad Tiệm nhà Chanh.
Xuất hiện ở những nơi khác đều là ăn cắp.
Mong các bạn ủng hộ chính chủ edit.)
Lúc kết thúc thì trời đã vào đêm khuya.
Thư Thư lướt điện thoại, lại một câu nói xấu phát ra.
Tang Noãn không cần nghĩ cũng biết cô bé đang mắng Hứa Bùi Chí, cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Thư Thư, cô và Hứa Bùi Chí cùng nhau lên hot search vì chuyện anh ta nhấc đuôi váy cho cô.
Cô quay đầu, tháo vòng cổ xuống, trong bóng tối, cô chợt nhớ ra một chuyện.
"A Chung." Cô gọi nhân viên công tác đang lái xe, " Phiền cậu lát nữa chở tôi đến phố Toàn Vận."
Cô chợt nhớ rằng cô chưa mua phần trà bánh đã hứa với Giải Yến, chỉ mong là tiệm Ngũ Hương Trai vẫn chưa đóng cửa.
Có lẽ lời cầu nguyện của cô đã thành công, Tang Noãn đã mua được trà bánh trước khi Ngũ Hương Trai đóng cửa.
Thư Thư hỏi cô sao lại gấp gáp vậy, có thể đặt online trà bánh được mà.
"Nếu đã hứa với người ta là sẽ mang về thì đặt online sẽ trông có vẻ không có thành ý." Tang Noãn nói.
Tang Noãn bay chuyến rạng sáng mà vẫn có fan tại sân bay, khi thấy Tang Noãn đi tới thì các fan vội vàng vây quanh, gọi chị.
Có fan gửi thư và mua bó hoa tặng cô, Tang Noãn nhận lấy nói cảm ơn.
Sau khi gửi thư xong, bạn fan đó còn nói to với Tang Noãn: "Chị ơi, chị phải ăn nhiều vào, chị gầy quá."
Tang Noãn cười gật đầu với bạn fan đó.
Cô cũng nghĩ nên ăn nhiều một chút.
Một ngày trước khi quay phim, Tang Noãn nuốt xuống lòng trắng trứng luộc, rồi uống thêm ly sữa bò, bữa sáng coi như là xong.
Thời tiết trên đảo vẫn ấm áp như cũ, mới quay xong cảnh bắn súng nên Tang Noãn mặt xám mày trò, cả người toàn mùi mồ hôi.
Nhân viên công tác kiểm tra thiết bị nổ, cảnh quay khi nãy không được tốt nên sẽ quay lại một lần nữa.
Chuyên viên trang điểm lại makeup cho Tang Noãn một lần nữa, cô nhắm mắt, bỗng nhiên nghe được âm thanh ầm ĩ, Tang Noãn liếc mắt nhìn thì thấy một chiếc bánh sinh nhật lớn.
Nhân viên công tác đoàn phim đẩy bánh kem tới, vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa kéo Giải Yến qua.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật Giải Yến.
Giải Yến hình như cũng rất kinh ngạc, anh nhìn cái bánh kem, vẫn luôn miệng nói cảm ơn.
Tang Noãn đứng lên, Thư Thư đi tới bên cạnh cô.
"Noãn Noãn." Cô bé nói xin lỗi cô, "Em không nhớ hôm nay là sinh nhật Giải Yến." Cũng không kịp chuẩn bị quà giùm Tang Noãn, đây là thất trách của cô ấy.
"Không sao." Tang Noãn an ủi Thư Thư," Chị cũng không biết hôm nay là sinh nhật cậu ta."
Giải Yến cắt bánh kem, chia từng miếng cho mọi người, đến phiên Tang Noãn thì cô nói chúc mừng sinh nhật với anh.
Tang Noãn cong mắt, trông rất vui vẻ.
Anh nhỏ giọng nói: "Cho chị phần nhiều dâu tây."
Tang Noãn cúi đầu, quả nhiên phần bánh kem của cô có rất nhiều dâu tây.
Đây có thể coi là đặc biệt quan tâm?
Nghi thức nhỏ chúc mừng sinh nhật Giải Yến cũng không lâu, sau khi nhân viên công tác xác định đạo cụ nổ đã sẵn sàng, cảnh tiếp theo lại bắt đầu.
Lần quay chụp này đến tận rạng sáng, Tang Noãn lau đi lớp bùn trên mặt và thấy ánh nắng nhạt nhòa chút ít.
Bởi vì tinh thần rất căng thẳng nên khi đạo diễn đã hô cắt rồi thì cô chưa tỉnh táo lại, nằm dưới hố, ý thức vẫn còn ở trong đạn lửa ồn ào.
Lúc này Thư Thư đã về tới, cô bé giúp Tang Noãn lau mặt.
Tang Noãn nhìn chiếc khăn sạch nay lại dính đầy bụi, ý thức có chút trở lại, hỏi Thư Thư: "Em đã mua được đồ chưa?"
Thư Thư ra giấu OK
Tang Noãn thư thái.
Sau khi kết thúc, cô đưa phần trà bánh cho Giải Yến.
Xe bảo mẫu của Giải Yến lớn, lớn đến mức bạn có thể dùng từ từ thoải mái khi nhìn thấy nó.
Khi cô đi lên, Giải Yến vừa mới cởi bỏ bộ quân phục, mặc chiếc áo sơ mi trắng, trông anh như một thiếu niên chưa ra trường.
Khi nhìn thấy phần trà bánh trong tay Tang Noãn, khóe môi anh cong lên.
"Chị thật sự mang cho tôi sao?" Anh không hề che dấu sự vui sướng, "Tôi rất vui."
Tang Noãn đặt phần trà bánh xuống; "Chị đã hứa sẽ mua cho cậu một phần."
Trong xe tiệc có một mùi hương nhẹ nhàng, không giống như nước hoa, rất dễ chịu.
Tang Noãn bất giác đi theo hương thơm thì thấy một bó hoa khô gói trong giấy trắng.
Cô nghĩ, chắc là hương hoa.
Tang Noãn nhớ rằng còn một thứ cô muốn đưa cho anh.
Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ với bao bì tinh xảo và đưa cho Giải Yến.
"Xin lỗi, chị không biết hôm qua là sinh nhật của cậu nên chưa kịp đưa quà."
Giải Yến nhận lấy, nhưng không vội vàng mở ra.
Anh nói với Tang Noãn, "Năm sau chị sẽ nhớ sao?"
"Chắc chắn rồi." Tang Noãn nói, "Nếu chị còn không nhớ, cậu sẽ mắng chị mất." Nói xong, tự mình cười.
"Chị chỉ nhớ mắng mà thôi."
Giải Yến cụp mắt, cẩn thận mở chiếc hộp quà, từ góc nhìn của Tang Noãn, cô có thể nhìn thấy hàng mi đen và đuôi mắt nhếch lên của anh.
"Em luyến tiếc."
Tang Noãn chớp mắt, Giải Yến không nhìn cô, anh đang cẩn thận nhìn chiếc đồng hồ màu bạc nằm trong hộp.
Chỉ là rất dễ dàng nhận thấy sự vẻ vui vẻ từ khuôn mặt anh, không hề khó chịu hay ngượng ngùng.
Có lẽ câu nói kia chỉ thuận miệng nói ra, không hề có chút mập mờ.
"Cái này là do A Noãn chọn sao?"
HẾT CHƯƠNG 11..