.Editor: H
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
Nhưng nghĩ tới chuyện nước hoa và túi xách đều là quà do đạo diễn tặng, Tang Noãn tự dưng cảm thấy buồn nôn vô cớ.
Cô đưa mấy món này cho Thư Thư, bảo cô bé cất đi.
Tang Noãn thực sự không muốn nhìn thấy những thứ này xuất hiện trong tầm mắt mình.
Tang Noãn phá lệ treo một tấm lịch trong phòng, cô đánh dấu "X" to bự lên ô ngày hôm qua, nghĩ đến chuyện một ngày lại trôi qua, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Đặc biệt là hôm nay, lúc lên máy bay, cô nói với Thư Thư: "Không thể tin được, bây giờ đối với chị, rời đoàn phim chính là tự do~"
Thư Thư nói: "Từ trước đến giờ em chưa từng thấy chị ghét ai đến vậy nha."
Tang Noãn gật gật đầu, đeo bịt mắt lên, chuẩn bị đi ngủ.
"Chị cũng thấy vậy." Cô đáp.
Bây giờ chỉ cần nhớ lại tối hôm đó, Tang Noãn đều sẽ cảm thấy buồn nôn.
Hôm nay là buổi công chiếu bộ phim thanh xuân vườn trường mà Tang Noãn đóng hồi trước, đoàn phim đã mời Tang Noãn đến dự lễ phim.
"Trước kia chị thường tập trung vào đóng phim, còn lần này đồng ý luôn không cần suy nghĩ."
Có lẽ Thư Thư đang nhắc nhở cô, cho dù không thích đạo diễn thì cũng đừng đem cảm xúc vào công việc.
Tang Noãn biết mình lần này có phản ứng quá lớn, cho dù thế nào thì công việc vẫn cần phải hoàn thành.
Cơn giận nghẹn ở trong lòng cô nhưng không cách nào phát tiết ra, chỉ có thể nhẫn nhịn xuống, vì thế cổ họng cô đắng ngắt.
"Chị biết rồi." Tang Noãn xoay người.
Thư Thư nói đúng, cô cũng cho rằng lời Thư Thư nói là đúng.
Bởi vì điều đó đúng nên mới làm bản thân cô càng thêm khổ sở.
Buổi công chiếu được tổ chức quy mô lớn, có thể thấy bên tuyên truyền đã hạ hết vốn liếng, Tang Noãn diện bộ váy trắng ngọc bước trên thảm đỏ, không ít giới truyền thông đã đến đây, súng dài đại bác ngắn* xuất hiện trước mắt, muốn trốn cũng không được.
*Súng dài đại bác ngắn (长枪短炮):Chỉ các loại máy ảnh, camera của các nhiếp ảnh gia.
Sau Tang Noãn ngồi vào chỗ của mình, các đạo diễn cùng các diễn viên tốp ba tốp năm nói chuyện với cô.
Bỗng nhiên, cánh truyền thông trở nên kích động, vô số tiếng tách tách chụp ảnh vang lên.
Không biết từ lúc nào trên sân khấu màn hình chiếu xuất hiện đã một người, anh ta có mái tóc nhuộm màu xám phổ biến giống bà cố nội lại được chải chuốt kĩ càng và đôi đồng tử màu nhạt.
Một phóng viên đứng sát Tang Noãn thì thầm một cái tên, Hứa Bùi Chí.
"Không biết đoàn phim đã chi bao nhiêu để mời Hứa Bùi Chí hát bài hát chủ đề của phim, đã thể còn để anh ta hát trong buổi công chiếu."
Các phóng viên nhỏ giọng bàn luận.
"Cô đâu phải không biết bản thân Hứa Bùi Chí có thể mang lại độ hot như thế nào, xem ra hot search mấy hôm nay lại được đoàn phim với Hứa Bùi Chí bao thầu rồi."
"Nghe nói trước đây anh ta với Tang Noãn có scandal, xào hai cái tin này lên, không phải là bùng nổ luôn...." Giọng phóng viên nhỏ dần, có lẽ do anh ta cố kỵ Tang Noãn đang ngồi gần đấy.
Tang Noãn vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, không có chút biến đổi nào, mặc dù trong lòng đang rất khó chịu.
Dạo này mình bị sao thế không biết? Hay cáu lại còn dễ có cảm xúc tiêu cực nữa.
Dù đây chỉ là buổi công chiếu nhưng lại được trang bị thiết bị âm thanh rất tốt.
Thanh âm trong trẻo sạch sẽ của Hứa Bùi Chí truyền ra từ dàn loa, màn hình sau lưng anh ta còn hiện lên một vài câu từ, đem mọi người trở về thời học sinh còn ngây ngô.
Cho dù bản thân Hứa Bùi Chí có rất nhiều tật xấu, nhưng giọng ca và khả năng ca hát của anh thì không chê vào đâu được.
Đó cũng là nguyên nhân chủ chốt vì sao anh ta nổi tiếng.
Sau khi bài hát chủ đề kết thúc thì bắt đầu đến phần coi phim điện ảnh, Tang Noãn nhìn bản thân trong phim, cô hẳn nên thấy hứng thú vì đây là lần đầu cô xem phim mình đóng, nhưng cơn đau ẩn trong bụng đã cướp đi sự chú ý của cô.
Tang Noãn nghĩ đến một khả năng, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn.
Hay là bà dì* tới rồi? Bình thường bà dì cô hay đến lúc đầu tháng, nhưng tháng này lại bị chậm, mấy chuyện gần đây chiếm quá nhiều sự chú ý của thế là nhất thời cô không quan tâm đến.
Với lại hôm nay cô còn đang mặc đồ màu trắng.
*Bà dì: Đến kì kinh.
Cô lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đi vào WC.
Chiếc váy này trông đơn giản sạch sẽ, nhưng bên trong lại không như vậy, cô không biết khóa kéo với cúc áo ở đâu nữa, Tang Noãn phải ráng lắm mới cởi ra được bộ váy này.
Thấy chiếc váy không bị dính màu, Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nhìn vệt đỏ ngầu trên khăn giấy, cô biết mình đoán không sai, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi bước ra khỏi WC, cô nghĩ nên gọi Thư Thư mang theo một bộ quần áo khác, màu trắng rất dễ bị dính, nếu chẳng may bị vấy máu khó xử lý lắm.
Tang Noãn nghĩ đến cái giá của bộ váy, không ngần ngại gọi điện cho Thư Thư.
Đoàn phim đã chọn một tòa nhà sạch sẽ cho buổi công chiếu, những tấm gương sát tường được lau sáng bóng, phản chiếu rõ ràng thân ảnh đang đi lại của Tang Noãn.
Xa xa đột nhiên có tiếng tranh chấp, kèm theo tiếng đồ vật quăng vỡ, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ và Tang Noãn cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này cô không muốn phát sinh thêm bất cứ thứ gì, cô vẫn nên về khu rửa mặt chờ Thư Thư vậy.
Chỉ một lúc sau, liền thấy một người trông bại hoại vội vàng bước tới, khó khăn bấm nút thang máy.
Dáng người mập mạp của người đàn ông rất quen thuộc.
Đợi đến khi anh ta bước vào thang máy, Tang Noãn mới nhớ ra hình như đó là người đại diện của Hứa Bùi Chí.
Ngay sau đó, Tang Noãn thấy Hứa Bùi Chí cũng đang đi về hướng này.
Bây giờ đã quá muộn trốn đi, Hứa Bùi Chí đã nhìn thấy cô.
Tang Noãn liền đứng ở cửa WC tiếp tục đợi Thư Thư.
Cô không cần phải xấu hổ, Tang Noãn tự nhủ với bản thân.
Hứa Bùi Chí đi đến khi cách cô vài mét thì dừng lại, anh vẫn giống như lúc biểu diễn ban nãy, như thể cuộc tranh cãi vừa rồi chỉ là ảo giác thính giác của Tang Noãn.
"Chị, vừa mới nhìn thấy sao?" Hứa Bùi Chí cao hơn cô rất nhiều, khi nói chuyện, anh thường cúi đầu nhìn cô, độ cong của đuôi mắt cũng mềm mại.
Tang Noãn đổi tư thế, đáp lại: "Vừa rồi tôi vẫn luôn ở chỗ này.."
Cô vẫn luôn đứng ở đây, cho nên cô không thấy gì và không nghe thấy gì hết.
"Bị chị nghe thấy cũng không sao." Hứa Bùi Chí cười,chỉ là nụ cười có phần cô đơn.
"Họ nghĩ em là một người máy chỉ nghe theo lệnh của họ."
"Nếu em sớm tỉnh ngộ thì tốt rồi."
Tang Noãn đứng tê cả chân, cô thường bị đau lưng vào lúc này, không thể đứng lâu, hơn nữa cơn đau âm ỉ trong bụng cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô chống một tay lên tường, đỡ bản thân, miễn cưỡng trích ra tí trí não để ứng đối với Hứa Bùi Chí.
"Bây giờ cậu như thế nào, đã không còn liên quan tới tôi."
Hứa Bùi Chí sững sờ một chút: "Lẽ ra em nên sớm hiểu rõ, chị là một người không dây dưa."
"Chỉ là em luôn vọng tưởng, em sẽ là ngoại lệ."
Tại sao lại thích cô, khi người đại diện yêu cầu mình tiếp cận Tang Noãn, lợi dụng độ nổi tiếng của cô, anh cũng không thấy có gì quá đáng.
Muốn nổi trong cái giới này, nên sử dụng một vài chiêu thức ngầm, đây cũng là một trong số đó.
Nhưng khi thấy cô hờ hững trùm chiếc áo khoác đen, bên trong mặc chiếc váy đỏ lá phong, cùng mình uống rượu trên đường phố nước ngoài, Hứa Bùi Chí đã có ảo giác rằng mình đã bắt cóc được một nàng công chúa chạy trốn, những vì sao xa thật xa nay lại tập trung vào người con gái bên cạnh, lòng mang theo trân bảo thế gian, vừa hưng phấn nhưng lại lo lắng.
Nhưng điều duy nhất anh xác định đó là, anh không muốn trả cô về lâu đài.
Sau đó, chính tay anh đã đẩy cô ra.
Đau đớn khiến người ta cảm thấy thời gian đang trôi rất chậm, Tang Noãn đang tự nghĩ tại sao Thư Thư vẫn chưa tới, vừa mong bản thân có thể uống một ly nước ấm, ít nhất sẽ giảm bớt cơn đau.
Còn Hứa Bùi Chí, sao mà nói mãi chưa xong vậy?
"Cậu không phải là ngoại lệ." Cô nhắm mắt, thở ra một hơi.
Tang Noãn không muốn ở gần Hứa Bùi Chí nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu với người trước mặt, định đi vào thang máy, không ngờ người vẫn luôn đứng yên lại đột nhiên duỗi tay, kéo cô lại.
Tang Noãn không đề phòng, cô loạng choạng, suýt chút nữa là ngã vào lòng ngực anh ta.
Cô hất tay Hứa Bùi Chí ra, cảm xúc vẫn luôn đè nén bỗng bùng nổ.
"Cậu muốn làm cái quái gì thế hả?" Giọng nói lớn đến mức cũng khiến cô giật mình.
Hứa Bùi Chí chưa bao giờ thấy Tang Noãn tức giận như thế này, đột nhiên không biết phải nói gì.
Vừa nãy anh cũng một phút bốc đồng, không muốn Tang Noãn coi anh như một người qua đường.
"Mọi người cưỡng ép tôi phải làm những điều tôi không muốn.
Tôi chỉ bày tỏ sự bất mãn của mình thôi cũng bị người ta chỉ trích!"
Tang Noãn siết chặt bàn tay, mọi cảm xúc lúc này bùng nổ, cô gần như khóc tới nơi, may mà kìm lại được.
Nhưng nhất định mắt đã sắp ứa nước ra, cô không muốn bị Hứa Bùi Chí nhìn thấy vì thế cúi đầu vội né đi.
Lần này, Hứa Bùi Chí không giữ cô lại.
Tình cảnh bây giờ đúng là rất máu chó như phim truyền hình, khi Tang Noãn đi tới khúc quẹo hành lang thì thấy Giải Yến đứng đó.
Anh đang đứng cùng một nhóm người mặc vest đi giày da, thế nhưng không có một chút thanh âm, khó trách tại sao Tang Noãn không nghe thấy gì cả.
Tang Noãn không biết Giải Yến đã thấy bao nhiêu hay nghe như thế nào, tình trạnh hiện tại của cô chỉ phù hợp cho việc ngồi đợi một mình, không có tâm trí đối đáp với người khác.
Cô sợ tâm trạng không tốt của mình sẽ làm tổn thương đến người khác.
Vì vậy, cô coi Giải Yến và nhóm người như người xa lạ, cúi đầu đi tới thang máy, ấn nút đi xuống.
Thang máy tới tầng này mới khiến Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng đi vào.
Nhìn thấy cửa thang máy cuối cùng cũng đóng lại, cô dựa vào một bên tường dần dần ngồi xổm xuống, cũng không lo chiếc váy trắng ngọc sẽ dính bao nhiêu bụi nữa.
Ngay sau đó, cửa thang máy lại được mở ra, Tang Noãn ngẩng đầu lên thì thấy Giải Yến bước vào.
Chàng thanh niên có khuôn mặt tinh xảo khi thấy vẻ mặt cô, ánh mắt hình như tối sầm lại.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Tang Noãn, đưa tay ra, nhẹ nhàng lau mí mắt của cô.
Không biết từ khi nào, nước mắt cô đã tuôn rơi.
Cô đẩy tay anh ra, chôn đầu vào cánh tay.
"Đừng nhìn chị, xấu lắm." Giọng nói rầu rĩ của Tang Noãn truyền đến từ dưới cánh tay.
Giải Yến trầm lặng trong chốc lát, khi anh mở miệng nói lại, giọng nói không biết tại sao lại trở nên khàn khàn: "Có phải người khi nãy, làm chị khổ sở không?"
"Không phải anh ta." Tang Noãn muốn xin Giải Yến đừng nói nữa, cô thậm chí còn nghĩ sao không có cỗ máy thời gian, quay ngược lại 10 phút trước, cô nhất định sẽ đứng yên trong WC không ra ngoài.
Vì sao cô lại bày bộ mặt xấu của mình trước mặt người mình thích tận mấy lần chứ.
Giọng nói Giải Yến văng vẳng bên tai cô, như thể cách cô rất xa.
"Em thực sự, hâm mộ anh ta."
Anh dừng lại, đột nhiên nở nụ cười: "Không, không nên hâm mộ mà nên ghen tị."
"Ghen tị chị có thể bộc lộ cảm xúc trước mặt tên đó, cho dù tức giận hay thương tâm."
"Nhưng đối với em, chị lại không bộc lộ gì cả."
HẾT CHƯƠNG 26..