.Editor: H
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: 70 vote sẽ đăng tiếp chương sau.
Dạo này lượng vote tuột quá.
Mọi người nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho bọn mình nha.
Tang Noãn ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng xen lẫn bất đắc dĩ của Giải Yến.
Đôi khi cô cảm thấy kì lạ, rõ ràng Giải Yến nhỏ tuổi hơn cô nhưng có nhiều lúc và nhiều việc anh lại trưởng thành hơn cả cô.
Cơn đau bụng kinh lại dâng trào lên khiến Tang Noãn cắn chặt răng, cô đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn còn ngấn lệ, khí chất cô trở nên nhu nhược, rất hợp với cách trang điểm hôm nay.
Tang Noãn hỏi Giải Yến: "Những lời này của cậu, là có ý gì?"
Trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng vẫn nghĩ muốn Giải Yến chứng thực.
Chỉ là vừa mới dứt câu, Tang Noãn ngay lập tức cảm thấy hối hận.
Đôi khi có một số chuyện, không có rõ đáp án mới thu hút được người.
Một khi tấm màn bí mật được vén lên thì liệu có khiến người cảm thấy vô vị?
Giải Yến cong môi nở nụ cười dịu dàng: "Ý tứ của em chính là, là một người đang theo đuổi chị, em đối với chị có tính độc chiếm cơ bản nhất."
Lời giải thích hào phóng, thản nhiên và tự tin.
Lần này, không có thể lấy cớ say rượu nói bừa, mà lời này của Giải Yến cũng không thể nào là nói giỡn.
Đáng lẽ ra Tang Noãn phải cảm thấy vui vẻ khi nhận được câu trả lời này, nhưng không biết tại sao cảm xúc sợ hãi vô căn cứ lại chiếm lấy não cô nhiều hơn niềm vui.
"Chị...!chị xin lỗi." Trong tiềm thức, Tang Noãn đã chọn cách từ chối.
Cơn đau khiến cô cảm thấy vất vả ngay cả khi chỉ nói mấy lời này.
Không khí an tĩnh trong chốc lát, nụ cười dịu dàng của Giải Yến vẫn không thay đổi, anh nói: "Những lời này, em xem như không nghe thấy."
Bằng không, e rằng anh sẽ không thể nhịn được mà làm một vài hành động quá khích.
Cuối cùng thang máy cũng xuống đến tầng cô muốn đi, cửa thang máy mở ra, Thư Thư cầm quần áo đứng ở cửa thang máy.
Tang Noãn như gặp được cứu tinh, cô đứng dậy, gần như chạy về phía Thư Thư.
"Chúng ta đi thay quần áo thôi."
Thư Thư bị Tang Noãn kéo đi, cô bé ngơ ngác nhìn về phía Giải Yến, hoài nghi có phải Tang Noãn và Giải Yến đã cãi nhau hay không.
Người đàn ông đứng ở cửa thang máy, chăm chú nhìn Tang Noãn, Thư Thư không cần đoán cũng biết, trong mắt anh chỉ có hình bóng của một người.
Bộ cánh mới chính là quần ống dài phối với áo ngắn tay, kín đáo hơn nhiều so với váy dài.
Tang Noãn quay lại rạp chiếu, tay cầm bình nước ấm không biết Thư Thư tìm ở đâu đưa đến cho cô.
Trên màn ảnh đang chiếu đến tình tiết cao trào nhất trong cốt truyện, nữ chính bị người khác vu oan ăn cắp đồ của giáo viên, cô ấy không biết cãi lại như thế nào, cũng không có ai tin cô ấy.
Tang Noãn trầm mặc tự thân ngồi vào chỗ ngồi của mình, nhưng suy nghĩ thì vẫn ở buồng thang máy chật hẹp ban nãy, Giải Yến nói với cô, em đang theo đuổi chị.
Cô phải nên cảm thấy hạnh phúc mới đúng chứ.
Tại sao suy nghĩ đầu tiên lại chính là từ chối?
Khi bài hát kết thúc phim vang lên, Tang Noãn nhận ra mình đã không chú ý đến nửa sau bộ phim, bởi vì tất cả tâm trí của cô đều tập trung nghĩ về Giải Yến.
Lúc lên xe, Thư Thư với vẻ mặt phức tạp đưa cho Tang Noãn một cái bình giữ ấm, vừa mở nắp đã ngửi thấy mùi gừng và đường đỏ.
"Là anh Giải Yến nhờ em đưa cho chị." Thư Thư mở miệng, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế lại.
Tang Noãn đóng nắp bình, do dự mở miệng nói: "Em có thể mang trả lại cho cậu ấy được không?"
Lần đầu tiên Tang Noãn cảm thấy có lỗi với sự tinh tế của Giải Yến, vì hiện tại cô không thể đưa ra câu trả lời anh muốn.
Thư Thư lắc đầu, tỏ vẻ hẳn là không trả được.
Bộ phim《 Hồ sơ tra án Đại Đường》bước vào giai đoạn cuối, thời tiết đã lạnh đến mức phải mặc áo len dày, Tang Noãn chỉ còn vài cảnh quay, có lẽ hai ba hôm nữa là cô đóng máy rồi.
Lúc ăn cơm với nam chính, cậu sinh viên trẻ tuổi đã nói với cô, chúc mừng cô đã quay xong bộ phim này.
Giọng điệu đúng là đang thật lòng chúc mừng nhưng nội dung của câu nói lại khiến người nghe không khỏi thấy quái quái.
Trong thời gian này, Tang Noãn ít khi tiếp xúc với cậu diễn viên này, bây giờ gặp mặt mới để ý thấy cậu ta đã sụt cân rất nhanh.
Vốn dĩ cậu ta có lúm đồng tiền hai bên má, nên lúc này khi cười lên, má lúm đồng tiền càng sâu hơn.
Bản thân đi đóng phim đã là một chuyện lăn lộn người rồi, hơn nữa vị đạo diễn cũng thích lăn lộn, diễn viên quay xong một bộ của ông ta liền gầy mười mấy cân là chuyện bình thường.
Cô nên cảm thấy may mắn khi đạo diễn không vì mấy chuyện riêng tư mà hành cô.
Tang Noãn đã thấy rất nhiều diễn viên vì đắc tội với đạo diễn mà có người phải quay cảnh dưới nước vào mùa đông, một ngày phải nhảy xuống hồ mấy chục lần là chuyện bình thường.
Không quay à? OK, vậy bộ phim này vĩnh viễn không có cảnh của bạn đâu nhé.
Nghĩ đến đây cô lại không nhịn được mà nhớ đến Giải Yến.
Sao trên đời này lại có một người lại bất tri bất giác mà bao quát mọi khía cạnh cuộc sống của cô như vậy cơ chứ.
"Cảm ơn." Tang Noãn gật đầu, "Tôi cũng chúc mừng cậu đã sắp hoàn thành bộ phim điện ảnh đầu tiên."
Hai người cũng chỉ nói thêm vài câu không mặn không nhạt thì hết đề tài nói, dù gì ngoài nói mấy câu lúc diễn chung thì họ không khác gì người xa lạ.
Thẩm Mạt Mạt hiện đang đi nghỉ ở nước ngoài, lúc cả hai gọi cho nhau vào buổi tối, cô ấy đã mời Tang Noãn sang chỗ cô ấy chơi.
Sau khi cúp điện thoại, Tang Noãm nhất thời không biết mình muốn làm gì, ngồi trên sô pha hồi lâu.
Dạo gần đây Tang Noãn thường hay như vậy, thỉnh thoảng tâm trí lại thơ thẩn đâu đó, sau đó không tự giác nhìn Wechat của Giải Yến
Tài khoản có avatar hình Mickey đã lâu không nhắn tin cho cô rồi.
Tang Noãn biết đây là tự làm tự chịu, cô đã từ chối Giải Yến rồi, làm sao có tư cách gì mà yêu cầu đối phương quan tâm, hỏi han ân cần với cô hết lần này tới lần khác.
Bỗng dưng có tiếng động lớn truyền từ sàn nhà, khiến cho Tang Noãn hồi thần lại.
Thì ra điện thoại tuột khỏi tay cô lúc nào không biết, cô ngồi xổm xuống thì thấy màn hình đã bị vỡ nát không lên hình nữa.
Ấn mở nguồn một lúc lâu nhưng máy vẫn không lên nguồn.
Xem ra cô điện thoại đã bị cô làm rớt hư rồi.
Tang Noãn cũng không tiếc nuối gì nhiều, cô đã sử dụng chiếc điện thoại này 4 năm rồi, đáng lẽ nên đổi cái mới từ lâu, chỉ là máy xài vẫn tốt nên cô vẫn xài thôi.
Đợi đến khi đóng máy thì đi mua cái mới là được, Tang Noãn nghĩ.
Công việc của cô chủ yếu do Thư Thư sắp xếp, việc tạm thời không có điện thoại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc.
Nhưng vụ điện thoại lại bị kéo dài đến vài tuần.
Khi Tang Noãn đang được nghỉ sau khi đóng máy, lúc cô đang bị Thẩm Mạt mã bất đình đề* kéo đi nước ngoài thì Thích Tống gọi điện cho Thẩm Mạt Mạt.
*Mã bất đình đề (马不停蹄): Có nghĩa là không ngừng tiến về phía trước
Lúc đó, các cô đang ngồi trong quán cà phê nơi có ánh nắng vừa phải, nhìn quảng trường thi thoảng có một đàn bồ câu trắng muốt bay lên, có nhiều du khách ngồi ở đài phun nước, trong tay nắm một ít bắp hay đậu phộng chơi đùa với đám chim.
Tang Noãn dùng thìa nhỏ khuấy lớp hình trái tim trên ly cafe thành hình tròn, hỏi Thẩm Mạt Mạt: "Mình có một người bạn..."
Nghe cái đoạn mở đầu quen thuộc này, Thẩm Mạt Mạt không thể nhịn được cười.
Cô ấy duỗi ngón trỏ ra lắn lắc trước mặt Tang Noãn.
"Thông thường mấy người bạn ấy chính là nói đến bản thân đó."
Tang Noãn mím môi, cũng nở nụ cười, cô cũng không che đậy nữa, nói thẳng: "Chà, cậu đã từng gặp phải trường hợp này bao giờ chưa?" Cô sắp xếp lại ngôn ngữ, cố gắng nói rõ mọi chuyện: "Cậu thích một người, nhưng khi người ấy bày tỏ tình cảm với cậu thì cậu lại muốn lảng tránh."
"Như thế có kì cục lắm không?"
Khi Tang Noãn nói xong, Thẩm Mạt Mạt nhăn mày, buột miệng nói ra một từ:
"Lithromantic"
Lithromantic, nghĩa là tình yêu đơn phương, tính cách né tránh ràng buộc, sẽ nảy sinh tình yêu say đắm với người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại
Thẩm Mạt Mạt giải thích xong thì hỏi Tang Noãn, "Chẳng lẽ cậu thật sự có tính như thế sao? Như thế không tốt chút nào, chẳng khác gì vĩnh viễn sẽ không yêu đương, không có gì thú vị cả."
Nói xong, cô ấy lại cảm thấy không đúng: "Nếu đúng là vậy thì lúc trước cậu yêu đương với Hứa Bùi Chí như thế nào?
Tang Noãn bị loạt tin tức từ Thẩm Mạt Mạt làm cho choáng váng, cô chỉ biết lắc đầu.
"Mình cũng không rõ lắm."
"Vậy thì cậu đang sợ." Thẩm Mạt Mạt giải quyết dứt khoát, "Cậu sợ chấp nhận mối quan hệ này."
Cô ấy chống cằm, nhẹ nhàng nói: "Thật ra mình thật sự không hiểu người như mấy cậu, rõ ràng rất thích nhau nhưng cứ thích lăn qua lộn lại."
"Nếu người mình thích cũng thích mình thì cho dù khó khăn thế nào, mình cũng sẽ ở bên anh ấy."
Đôi mi mảnh mai rũ xuống, dưới mắt để lại một bóng mờ, cô đơn vô cùng.
"Chỉ là anh ấy không thích mình."
Tang Noãn có chút động tâm.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Thẩm Mạt Mạt nhìn thấy tên người gọi thì không giấu được sự vui mừng trong mắt.
Vẻ mặt cô ấy rất vui sướng nhưng giọng nói lại bình tĩnh, nói một cái tên.
Thích Tống.
Thẩm Mạt Mạt nghiêng đầu, nghe Thích Tống nói một hồi, sau đó ngước mắt lên nhìn Tang Noãn một cách kỳ quái.
"Tìm cậu kìa."
Tang Noãn thắc mắc nhận điện thoại, tiếp theo là giọng nói có đề-xi-ben siêu cao của Thích Tống.
"Tang Noãn em giỏi lắm, điện thoại hỏng thì không biết mua một cái mới à? Cứ thích chơi kiểu bốc hơi khỏi nhân gian để người khác không tìm được là sao!? "
Nghe Thích Tống ca một trận, cô mới hiểu mình đã trì hoãn vụ mua điện thoại mới quá lâu, cho nên Thư Thư không tìm thấy cô, trằn trọc thông qua Thích Tống mới biết được cô đang ở đâu.
Lần này Tang Noãn không dám lề mề nữa.
Sau khi mua điện thoại mới, lắp sim xong, có rất nhiều tin nhắn hiện ra.
Trong đó có tin từ Giải Yến, chỉ có một tin nhắn đơn giản: 【Chị đang ở đâu?】
Cô nhìn tin nhắn đó hồi lâu, cho đến khi Thẩm Mạt Mạt đi đến, Tang Noãn bỏ qua.
Cô gọi điện thoại cho Thư Thư, tất nhiên lúc đầu Thư Thư oán trách vài câu, nhưng cô bé nói ít hơn Thích Tống nhiều, chỉ nói hai ba câu rồi nói mục đích tìm Tang Noãn.
Tang Noãn được đề cử cho giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Thanh Lư cho vai diễn trong bộ phim thanh xuân mới được công chiếu cách đây không lâu.
Cô cho rằng mấy giải thưởng lớn cuối năm nay sẽ không liên quan gì đến mình, dù sao năm nay cô cũng có rất ít tác phẩm, bộ phim điện ảnh chiếu rạp duy nhất cũng không phải phim văn nghệ thuần túy.
Đây chắc chắn là một bất ngờ vui vẻ.
Sau khi cúp điện thoại, cô nói với Thẩm Mạt Mạt: "Xem ra kì nghỉ của mình phải kết thúc sớm hơn dự định rồi."
Một ngày trước lễ trao giải, Chị Du nhét một tờ giấy vào tay Tang Noãn, dặn cô phải học thuộc.
Tang Noãn đọc nội dung trên mảnh giấy, là một bài phát biểu nhận giải, sự căng thẳng trong lòng đột nhiên thả lỏng hẳn đi.
"Theo lý mà nói, không phải chính em mới phải chuẩn bị bài phát biểu nhận giải sao?" Cô bắt đầu có tâm trạng đùa giỡn.
Chị Du liếc mắt nhìn cô: "Để em tự chuẩn bị, là nói bài cảm nghĩ nhận giải Nữ chính xuất sắc nhất lần trước của em đó hả? "
Tang Noãn che miệng cười cười.
Khi giành được giải Nữ chính xuất sắc nhất của giải thưởng Thanh Lư, lúc ấy cô mới ra mắt được hai năm, nằm mơ cũng không nghĩ giải thưởng sẽ rơi trúng mình.
Cho nên không có chuẩn bị gì, lúc lên sân khấu nhận thưởng, chỉ có thể khô khan nói một câu cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn mọi người rồi chạy xuống dưới.
Đoạn video ấy giờ vẫn còn lưu hành trên mạng.
Nhìn thấy nụ cười của Tang Noãn, khóe môi Chị Du cũng cong lên, sau đó dường như chị trót vô tình nói một câu, Giải Yến cũng được đề cử cho giải nam chính xuất sắc nhất.
Ý cười trong mắt Tang Noãn dần tắt.
Bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra mình nên đối mặt với Giải Yến như thế nào.
Cô cho rằng, ít nhất tại lễ trao giải này, cô sẽ không tiếp xúc nhiều với Giải Yến.
Cho đến khi trong căn phòng đựng đồ ở hậu trường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào khóe mày Giải Yến, nốt ruồi lệ khó phát hiện khẽ đung đưa theo đôi mắt cụp xuống của anh.
"Tang Noãn." Anh gọi tên cô, tình yêu trong đôi mắt đen thuần khiết ấy mãnh liệt đến mức đã làm cô run sợ trong nháy mắt.
HẾT CHƯƠNG 27..