.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Những chương truyện chưa để beta có nghĩa là chưa được kiểm tra lại các lỗi có trong chương truyện đó.
Mọi người đọc thấy chỗ nào chưa đúng hay có lỗi chính tả thì cứ cmt cho Chanh biết nha.
Sau khi hoàn truyện Chanh sẽ check lại và beta một lượt.
Nếu yêu thích truyện mọi người hãy để lại 1 vote để ủng hộ cho bọn Chanh có động lực ra chương mới nha.
Yêu mọi người rất nhiều.
Tuy hôm nay trời đẹp, nhưng bây giờ vẫn đang trong đông, mùa đông ở Uyển Thành ẩm ướt lạnh thấu xương, dù có mặc dày đến đâu cũng không chống lại được hoàn toàn.
Vì vậy, cho dù bên ngoài khu vườn đã được trang hoàng, nhưng chưa được thưởng thức nó bao lâu đã được mời đến biệt thự.
Bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Mạt Mạt không chỉ mời bạn bè trong giới giải trí mà còn có rất nhiều con cháu thuộc tầng lớp nhà giàu của cô ấy.
Tang Noãn không quen biết gì với nhóm bạn của Thẩm Mạt Mạt không quen thuộc, người quen duy nhất là Thích Tống, nhưng Thích Tống và chị Tiểu Ái luôn đi với nhau.
Tang Noãn cũng ngượng ngùng đi cùng làm cái bóng đèn lớn.
Còn Thẩm Mạt Mạt, cô ấy là chủ tiệc, càng không thể ở bên cạnh Tang Noãn mãi được.
"Đợi mình một chút nhé, chiêu đãi khách xong mình sẽ quay lại với cậu." Thẩm Mạt Mạt biết Tang Noãn là người hướng nội, không thích kết bạn, ngoại trừ cô ấy và Thích Tống ra thì cô ấy không quen ai khác, bởi vậy cô ấy muốn nhanh chóng quay lại đi với Tang Noãn.
Thẩm Mạt Mạt kéo Tang Noãn đến bàn ăn, những món ăn tinh xảo trên bàn khiến người ta hoa cả mắt, đây không giống như món ăn, mà lại giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong lồng kính.
"Cậu chờ mình một lát nhé." Hôm nay Thẩm Mạt Mạt ăn mặc như một cô công chúa nhỏ, mặc dù ngoài miệng chê dung tục nhưng cô ấy vẫn đeo chiếc vòng cổ Thích Tống tặng.
Giọng điệu dặn dò như bà mẹ không yên tâm khi để con một mình của Thẩm Mạt Mạt vậy khiến Tang Noãn dở khóc dở cười, liên tục đẩy cô ấy đi.
Nhiệt độ trong phòng cao, Tang Noãn cởi áo khoác ra rồi mà vẫn nóng, cô đi quanh bàn ăn, dùng nĩa ghim một miếng cam để làm dịu cơn khát của mình.
Không còn đóng phim nữa, cô không cần duy trì cân nặng của mình, nhưng Thư Thư đã ngàn dặn ngàn dò, không được để béo vào thời điểm này.
Sắp tới sẽ còn quay vài cảnh và hoạt động, nếu cô béo lên, e là Thư Thư xách dao dí theo cô mất thôi.
Tang Noãn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh dâu tây được cắt thành hình vuông trên một chiếc đĩa nhỏ.
Miếng bánh thật sự rất nhỏ, nhỏ kiểu có thể một ngụm là hết cả bánh đấy.
Bánh có 3 tầng, một lớp bánh, một lớp pudding và một lớp dâu tây trên cùng.
Tang Noãn rất thích bánh ngọt, cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng cô có thể thể kiểm soát được bản thân, cho nên chỉ nhìn xa, nhiều nhất là liếc vài cái.
Ăn thêm miếng cam khác vậy, cô nghĩ.
Tang Noãn đang định băng qua hàng bánh nhỏ, lấy những miếng cam đã được cắt gọn gàng thì một tay khác đã di chuyển chiếc bánh nhỏ đến trước mặt cô.
Đôi bàn tay rất đẹp, những ngón tay dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Chỉ nhìn rất nháy mắt, Tang Noãn vô thức so sánh đôi bàn tay này với tay Giải Yến.
Sau đó đi đến một kết luận rằng, vẫn là tây Giải Yến đẹp hơn miếng.
"Mời cô." Giọng nói hơi trầm thấp, giống như một tấm vải sa ma sát với nhau.
Tang Noãn ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc, lông mày của anh mang lại kiểu mày kiếm mắt sáng trong mấy tiểu thuyết võ hiệp.
Tang Noãn cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuôc, tựa như cô đã gặp nơi nào rồi.
Tất nhiên, cô sẽ không hỏi cái câu ảo diệu hai lúa này.
"Cảm ơn." Cô khẽ cúi đầu, cảm ơn ý tốt của người đàn ông, sau đó nói: "Nhưng mà, trước mắt tôi còn chưa thể ăn được."
Lông mày của người đàn ông hơi nhăn lại, có vẻ có chút kì lạ: "Tôi thấy cô đã nhìn nó một hồi."
Tang Noãn ngượng ngùng cười cười, rồi mím chặt môi lại:" Tôi cũng muốn nhấm nháp miếng bánh này, nhưng lượng calo của nó nói cho tôi, không thể tùy tiện như thế được."
Lông mày anh ta càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn từ mặt cô, di đến xương quai xanh, cánh tay và chân.
"Cô rất gầy." Người đàn ông nhận xét.
Tang Noãn không biết trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu.
Trong lòng cô hi vọng người đàn ông này có thể sớm rời đi.
Cô không thích giao tiếp với những người không quen, điều này sẽ khiến cô cảm thấy căng thẳng không nói.
Tiếc là người đàn ông này không nghe thấy tiếng nói nội tâm của cô, vẫn đứng ở bên cạnh cô.
"Tôi chưa gặp cô bao giờ." Người đàn ông rót một ly nước cho Tang Noãn, lẽ ra anh nhìn thấy đôi má ửng đỏ của cô, nhiệt độ ở đây thật sự cao, cao đến mức khiến Tang Noãn khó thở.
Sau khi đặt ly nước trước mặt Tang Noãn, anh ấy tiếp tục nói: "Em có phải là bạn trong giới showbiz của Mạt Mạt không?"
Tang Noãn lại gật đầu, khi anh ấy nhắc đến Thẩm Mạt Mạt, giọng nói mang theo sự dịu dàng khó có thể nhận ra.
Cô nghĩ, người này có thể là họ hàng của Thẩm Mạt Mạt, hoặc người đang theo đuổi cô ấy.
Giây tiếp theo, suy đoán của cô đã được xác nhận.
Thẩm Mạt Mạt ôm lấy cánh tay của người đàn ông, làm nũng hỏi anh: "Anh hai, không phải anh nói tối mới đến được sao?"
Hóa ra là anh trai của Thẩm Mạt Mạt, thảo nào Tang Noãn thấy khuôn mặt anh quen quen.
Người đàn ông cúi đầu, xoa tóc Thẩm Mạt Mạt, ăn nói nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với em gái: "Lúc chưa đặt vé, sợ không tới kịp tiệc sinh nhật của em."
Thẩm Mạt Mạt che chở kiểu tóc, vốn định oán tránh anh trai đã làm hư kiểu tóc của mình, nhưng sau khi nghe anh nói vậy, những lời oán trách liền biết mất.
Thẩm Nam nới lỏng cà vạt, nói với Thẩm Mạt Mạt mình lên lầu thay quần áo và rời đi, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh ấy quét qua Tang Noãn.
Một cái nhìn rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này, Thẩm Mạt Mạt tò mò đi tới, hỏi Tang Noãn làm sao lại nói chuyện với anh trai cô ấy.
Tang Noãn đẩy đĩa bánh dâu sang: "Anh ấy hỏi mình có muốn ăn bánh không, rồi chỉ nói vài câu."
Vẻ mặt Thẩm Mạt Mạt biến hóa rất xuất sắc, cuối cùng như khựng lại ở vẻ mặt trầm tư.
"Anh trai mình hiếm khi chủ động bắt chuyện với con gái..."
Tang Noãn dường như biết Thẩm Mạt Mạt sẽ nói gì tiếp theo, ngay lập tức cắt ngang.
"Mình có bạn trai." Cô thì thầm vào tai Thẩm Mạt Mạt.
Đôi mắt của Thẩm Mạt Mạt mở to ngay lập tức, cô ấy khó khăn kìm nén sự ngạc nhiên, sau đó hỏi Tang Noãn bạn trai cô là ai.
Tang Noãn cắn môi dưới, kiềm chế khóe miệng muốn nhếch lên.
Cô nói tên Giải Yến ra, giọng nói nhẹ đến mức gần như tan vào trong bầu không khí ấm áp.
Thẩm Mạt Mạt lặp lại tên Giải Yến vài lần, rồi kéo Tang Noãn ngồi xuống.
"Hai người lúc quay 《 Rời thành 》 thì hẹn hò à?"
Tang Noãn lắc đầu.
Thẩm Mạt Mạt cũng không có ý định tìm hiểu chân tơ kẽ tóc chuyện tình cảm của Tang Noãn.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, như đang kiếm thứ gì đó, vừa kiếm vừa nói với bạn mình: "Mình nhớ hồi trước, anh ta có một cuộc phỏng vấn, cậu đợi chút, mình kiếm cho cậu xem."
Tang Noãn không hiểu tại sao Thẩm Mạt Mạt lại muốn cho cô xem cuộc phỏng vấn của Giải Yến vào lúc này, cô cũng không hỏi quá nhiều, chỉ nhìn Thẩm Mạt Mạt lục lọi thông tin trong điện thoại.
Qua một chốc lát, Thẩm Mạt Mạt cuối cùng đã tìm thấy đoạn video phỏng vấn, đưa nó cho Tang Noãn xem.
"Cậu xem này."
Đây là một đoạn video phỏng vấn ngắn, chỉ 4-5 phút.
Lúc đó Giải Yến đang quảng bá bộ phim điện ảnh đầu tay, MC đã lấy ra một bức ảnh, hẳn là được chụp ở trường quay, cả người Giải Yến ướt đầm đề, phần cổ áo sơ mi trắng đã được cởi ra gần hết, để lộ hình xăm trên ngực.
Hình xăm này rất đơn giản với hai chữ viết hoa, SN.
Giải Yến trên màn ảnh luôn mang theo hình tượng ấm áp và tích cực, một người như vậy đột nhiên phát hiện có vết xăm trên người, khiến cho anh mang theo một loại hơi thở quái gở nổi loạn.
Vì vậy, ngay khi bức ảnh này được tung ra, nó đã ngay lập tức thu hút rất nhiều ý kiến khác nhau.
MC hỏi bóng hỏi gió anh, ý nghĩa của hình xăm này là gì?
Khi đó, Giải Yến nhìn bức ảnh, im lặng một lúc, sau đó khóe môi khẽ cong lên, cười khẽ.
Anh chỉ nói bốn chữ: Niên thiếu khinh cuồng.
Chỉ bốn chữ này thôi đã thu hút rất nhiều suy đoán.
Chỉ là đương sự vẫn luôn hồi đáp lại, cũng vì thế mà không giải quyết được gì.
Thẩm Mạt Mạt cất điện thoại, nói với Tang Noãn: "Mình cho rằng Giải Yến nhất định có người trong lòng nhớ mãi không quên, cho nên mới đi xăm hình như vậy.
Thẩm Mạt Mạt là một người đa cảm, cho dù chuyện gì cố ấy nghĩ đến đều sẽ rất lưu luyến.
"SN, SN..." Cô đọc hai từ này, bỗng nhiên phản ứng lại: "Noãn Noãn, không phải hai chữ đầu trong tên là SN à!"
*Tang Noãn bên Trung phiên âm ra là Sang Nuan
Mình hình như đã phát hiện ra lục địa mới rồi.
Tang Noãn không nghĩ hình xăm đó lại có ý nghĩa đặc biệt: "Có lẽ nó thực sự giống như Giải Yến nói, khi cò thời nổi loại, thích giả vờ ngầu nên mới đi xăm một hình như vậy."
Thẩm Mạt Mạt lắc đầu: "Mình lại không nghĩ vậy, hãy nhìn vào ánh mắt của Giải Yến.
"Cô ấy lùi video tới vào khúc camera quay thẳng mặt Giải Yến.
"Cậu nhìn kỹ đi."
Tang Noãn không thể học được khả năng quan sát tỉ mỉ của Thẩm Mạt Mạt, màn hình nhanh chóng chiếu người MC, cô nhìn vài lần mà cũng không thấm được ánh mắt mà Thẩm Mạt Mạt nói.
Thẩm Mạt Mạt chỉ có thể từ bỏ.
Cô ấy uống một ngụm nước, lại nhớ tới điều gì, nói với Tang Noãn, "Còn một điều nữa, mình nghĩ mình vẫn phải nói với cậu, mặc dù đây chỉ là tin vỉa hè."
Tang Noãn ngồi trên ghế, tỏ vẻ mình đang nghe đây.
Thẩm Mạt Mạt khựng lại một chút, rồi nói.
"Mình nghe mấy người bạn nói, Giải Yến có khả năng không bình thường."
- ----
Ở Uyển Thành, ngày đông có rất ít trời nắng, hay thường thấy mây mù dày đặc, ở lâu sẽ khiến người ta buồn bực.
Tang Noãn bước ra từ trường quay rực rỡ ánh sáng, từ môi trường sáng sủa đi ra bầu trời đầy sương mù, đôi mắt có hơi khó chịu chớp vài cái.
Thư Thư mang đến cho cô một cốc nước mật ong, vừa ấm vừa ngọt, lại có chút chua chua của chanh.
Công việc của cô hôm nay là chụp ảnh, lúc này cộng sự của cô vẫn chưa đến, Tang Noãn cũng không thích tường quay quá ồn ào, nhưng khi ra ngoài, nhìn thấy bầu trời u ám, cô lại muốn quay lại.
Cô luôn thích những nơi thoáng đãng sáng sủa.
Một chiếc xe lặng lẽ dừng lại trước cửa studio, khi cô nhìn thấy một bóng người đội mũ lưỡi trai màu đen bước ra từ trong xe, liền biết là ai đến.
Giải Yến bước tới chỗ cô, anh cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai, để lộ một khuôn mặt gần như xinh đẹp.
"Tại sao em không vào?" Anh hỏi cô với giọng điệu thân mật.
Tang Noãn đột nhiên nghĩ đến những điều Thẩm Mạt Mạt đã nói với cô vào ngày hôm đó.
"Mình cũng chỉ nghe một ít tin đồn, nói Giải Yến đã từng tự tay đẩy chị gái xuống cầu thang mà mặt không đổi sắc đấy.
Lúc đó, anh ta mới 10 tuổi."
"Nhưng tin này có thể là tin vịt thôi, giới nhà giàu tụi mình hay thích đồn đại mấy chuyện hư hư thật thật để gây sự chú ý với người khác.
Mình thấy mấy năm nay Giải Yến không giống như lời bọn họ nói, tính tình rất tốt, mấy tiểu minh tinh hơi hot tí còn kiêu hơn anh ta nhiều.
Chắc là ghét người ta có tiền lại đẹp hơn mình nên lan mấy tin lá cải này thôi."
Cô đè xuống lời nói của Thẩm Mạt Mạt xuống, sau đó ngẩng đầu cười với anh: "Bên trong chán quá, nhân tiện đi ra ngoài chờ anh luôn."
HẾT CHƯƠNG 31..