.Editor: team Tiệm nhà Chanh
.Beta: ChanhKhongHat aka Chanh
.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh
P/s: Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 cmt, 1 vote để ủng hộ cho Chanh có thêm động lực để làm tiếp nha ✺◟( • ω •)◞✺
Sau khi Tang Noãn ôm túi chườm nóng đi ra ngoài, Giải Yến đang kéo khẩu trang xuống uống nước, cô có thể nhìn thấy hầu kết của anh hơi ngẩng lên.
Cô đột nhiên muốn biết, hôn lên đó là cảm giác như thế nào.
Cô đưa túi chườm nóng cho Giải Yến, thuận tiện cởi áo khoác trên người ra.
"Có phải anh muốn xem em đóng phim?"
Tóc của cô chỉ dài đến cằm, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, tựa như một cô nữ sinh cấp 3 ngây thơ, trong sáng.
Cũng rất giống với lần đầu tiên Giải Yến gặp cô.
Giải Yến gật đầu.
Tang Noãn hơi nhíu mày lại, cô đã xem qua rất nhiều cảnh phim mà Giải Yến đóng nhưng đây là lần đầu tiên anh xem cô đóng.
Cảm giác này phải nói như thế nào đây, có chút kỳ quái.
Cô nói: "Em có thể từ chối không? Em luôn cảm thấy anh xem em đóng phim cứ kỳ lạ sao á."
Giải Yến cười, đồng ý dễ dàng: "Vậy anh không nhìn."
Tang Noãn cảm thấy lời yêu cầu này có chút không lịch sự nhưng Giải Yến trả lời như thế, cô lại lắc đầu: "Anh xem cũng được nhưng tuyệt đối đừng nhắc đến cảnh diễn đó với em.
Em sẽ cảm thấy rất ngượng."
Những người thân thiết với cô ít nhiều cũng đều xem qua phim cô đóng.
Nhưng không biết tại sao cô lại có loại cảm giác đặc biệt như vậy với Giải Yến.
Trong lớp học đã chật kín người, buổi chiều chính là thời gian dễ khiến cho con người mệt mỏi nhất.
Thầy giáo từ trên bục giảng đi xuống, vừa cầm đề thi trên tay, vừa giảng bài.
Vì không muốn để cho không khí tiết học trong lớp bị chùng xuống, thầy giáo dừng lại, thuận miệng gọi tên một học sinh đứng dậy trả lời câu hỏi.
Tang Noãn đứng dậy, cô là nữ sinh đẹp nhất trong lớp.
Váy đồng phục luôn ngắn nhất, lộ ra hai đùi trắng nõn.
Màu sắc trên môi cô sáng bóng hơn những nữ sinh khác, giống như đóa hoa hồng đang nở rộ.
Có điều giờ phút này, cô một chút cũng không cười nổi, không biết bài thi của cô đã bị ai xé thành bảy tám mảnh vụn.
Những mảnh giấy đó rơi vãi trên bàn giống như đang cười nhạo cô vậy.
Thầy giáo ở sau lưng, thấy Tang Noãn không trả lời, lại gọi tên cô một lần nữa.
Nam sinh ngồi ở hàng ghế phía trước quay đầu lại, cậu im lặng không lên tiếng đặt một tờ giấy lên trên bàn cô.
Đó là bản photo của bài thi, chữ viết bên trên rõ ràng, sạch sẽ.
Tang Noãn nhận ra được đó là nét chữ của cậu ấy.
Tang Noãn ngẩng đầu lên, dưới tóc mái, đôi mắt của cô vô cùng trong trẻo
"Cảm ơn cậu." Cô nói
Diễn xong cảnh này, Tang Noãn cầm lấy túi chườm nóng trong tay Giải Yến.
Cô theo thói quen hỏi cảnh vừa rồi quay thế nào, sau đó phản ứng lại rất nhanh, nói với Giải Yến: "Anh đừng nói, chúng ta không bàn về chủ đề này."
Giải Yến cười, lúc xem cô đóng phim, anh nghĩ, thời điểm lúc Tang Noãn còn là học sinh thật sự như thế nào? Ở lúc Giải Yến anh còn chưa tham gia vào cuộc sống của cô, khoảng thời gian không có anh, nó ra sao?
Khoảng thời gian đó, anh chỉ có thể nghe ngóng về cô thông qua những bức ảnh cùng những dòng chữ lạnh lẽo.
Giải Yến mở miệng: "Anh đang nghĩ, lúc học phổ thông trông em thế nào?"
Tang Noãn ngồi trên ghế, túi chườm nóng đã không còn ấm áp như ban đầu.
Cô bỏ tay vào túi lông, nhớ lại: "Lúc em học phổ thông, cũng rất bình thường, có thể còn hơi nổi loạn."
Tang Noãn nghiêng đầu, tóc ngắn ở sau tai rơi xuống.
"Có điều khi đó tóc em không có cắt ngắn như này." Cô cười lên: "Tóc tương đối dài, mỗi lần gội đầu rất mệt."
Cho nên sau đó, cô cũng chưa từng để tóc dài lại như vậy.
Giải Yến thấp giọng nói một câu, không có tiếng gió, cũng không có tiếng ồn ầm ĩ làm phiền Tang Noãn, cho nên lần này cô mới nghe rõ lời anh nói.
Anh nói: "Rất muốn nhìn thấy."
Thời gian chuyến thăm đoàn lần này của Giải Yến vốn dĩ hoàn toàn được sắp xếp từ lịch trình dày đặc của anh.
Đến tối là phải rời đi rồi, Tang Noãn thậm chí không có thời gian tiễn anh ra sân bay.
Ở trên xe, Tang Noãn tháo vòng dây đỏ trên cổ tay Giải Yến.
"Em có thể giữ cái này lại được không?" Cô hỏi.
Tin nhắn và tin nhắn thoại trong Wechat không thể đủ để giải tỏa hết nỗi nhớ nhung của cô.
Cô muốn giữ lại một cái gì đó để có thể cảm nhận được anh đang ở bên cạnh.
Đây là một cái dây đỏ rất bình thường, không có gì đặc biệt ngoài là đồ trang sức.
Giải Yến đeo lên tay giúp cô, trực tiếp dùng hành động trả lời cô.
Sau khi trở lại phim trường, Tang Noãn ngồi trên ghế nhìn cái vòng tay đỏ một hồi lâu, sau đó nói với Thư Thư: "Có thể chị bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Anh ấy mới vừa rời đi, chị liền có cảm giác không quen."
Sau khi quay xong cảnh ở Ô thành, liền phải đi lấy cảnh quay phim ở Nhật Bản.
Lúc trước ở đó có một chương trình biểu diễn thời trang nổi tiếng mời Tang Noãn đến dự.
Đối với loại công việc gọi là ép buộc này, chị Du đương nhiên sẽ không thể không nhận.
Thế là cô ngồi 7 tiếng ròng rã trên máy bay để đến thành phố có buổi biểu diễn này.
Ánh đèn trên sân khấu sáng rực rỡ, những người mẫu cao gầy mặc trên người những bộ trang phục được cho là kỳ lạ trong mắt người khác ung dung biểu diễn trên sân khấu chữ T.
Tang Noãn kéo làn váy của mình về một chút để cho người mẫu không bị dẫm phải lúc đi qua.
Một cánh tay mảnh khảnh, thon dài khác với qua giúp cô cùng kéo về.
Chủ nhân của cánh tay kia nhìn qua trong có vẻ hơi lớn tuổi hơn cô nhưng dung mạo xinh đẹp, thanh tú.
Toàn thân trên dưới đều là khí chất quý phái, sang trọng.
Tang Noãn nói một tiếng cảm ơn với cô ấy.
"Không cần cảm ơn." Lúc cô ấy nói chuyện, giọng nói cũng rất dịu dàng: "Không biết Giải Yến có giới thiệu tôi cho cô chưa."
"Tôi là chị gái của Giải Yến, Giải Ngọc."
HẾT CHƯƠNG 37..