.Editor: Chanh
.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh
P/s: Một chương dài miên man, edit mãi edit mãi vẫn không thấy hết chương.
Mọi người nhớ vote để bơm máu cho Chanh cày tiếp nha TT ^ TT Quá đuối lun í.
.
.
Tháng 4 ở Tokyo, lúc này khí trời vẫn còn khi ấm khi lạnh, hoa anh đào nở rộ vô cùng rực rỡ.
"Em tưởng rằng trong những bộ phim hoạt hình Nhật Bản miêu tả những chum hoa anh đào nở rộ, xếp tầng tầng lớp lớp như những biển mây đều là phóng đại, không nghĩ tới lại là sự thật."
Tang Noãn khoác một cái áo khoác lông dê bên ngoài, bị cảnh sắc trước mặt làm kinh ngạc đến nỗi không nói thành lời.
Mà Thư Thư nhìn xung quanh, ngoại trừ nhân viên của đoàn làm phim, bốn phía đều là đường phố vắng vẻ, không khỏi cảm thán, không biết phải tốn bao nhiêu tiền để thuê lại nơi này.
Giai đoạn quay phim ở Nhật Bản, nhân vật mà Tang Noãn đang diễn đã bước qua tuổi 30.
Chuyên gia trang điểm đã cố ý vẽ thêm một vài nếp nhăn ở khóe mắt cô để biểu hiện tuổi tác, cũng là để phân biệt được với nhân vật lúc còn trẻ mà cô đã đóng.
Một ngày trước khi quay phim, tổ biên kịch đưa đến bản kịch bản mới, nói là cốt truyện đã cải biến lại một ít nhưng cũng không có thay đổi gì lớn, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng học thuộc kịch bản mới.
Trong quá trình quay phim truyền hình, phần lớn là địa vị của nam nữ chính sẽ cao hơn đạo diễn và biên kịch,vì lẽ đó mà kịch bản sẽ thường xuyên được thay đổi.
Thế nhưng quay phim điện ảnh lại không giống như vậy, địa vị của đạo diễn tuyệt đối cao hơn hết.
Ông ấy không có khả năng để cho diễn viên tùy ý thay đổi kịch bản mà phá hủy toàn bộ bộ phim.
Vì vậy chuyện thay đổi kịch bản thường rất hiếm gặp, nhất là còn thay đổi trước khi quay một ngày.
Tang Noãn nhìn lại những chỗ đổi mới trong kịch bản một lần nữa.
Đúng như tổ biên kịch nói, mặc dù có sự thay đổi nhưng không nhiều lắm, chỉ là cắt bỏ một số phân đoạn thân mật, thêm vào đó một số cảnh tương tác bằng mắt giữa hai nhân vật chính.
Biên kịch thoạt nhìn vẫn còn trẻ, vóc người nhỏ nhắn, để tóc mái, cười lên để lộ hàm răng trắng, ngọt ngào như cái bánh mousse xoài mới làm.
Thế nhưng lại lớn hơn Tang Noãn 10 tuổi.
Lúc cô ấy ra thôngbáo, Tang Noãn hỏi tại sao đột nhiên lại thay đổi kịch bản.
Biên kịch cũng không giấu diếm, giải thích sơ lược về tình huống cho Tang Noãn.
Nói là đạo diễn bất ngờ nhận được một gợi ý, những cảnh âu yếm quá trực tiếp, ông ấy muốn dùng một cách vòng vo hơn để biểu đạt, để càng phù hợp với nội dung chính của bộ phim.
Thế nhưng Tang Noãn lại không nghĩ như vậy, cô xem lại kịch bản không dưới mười lần.
Phân cảnh bị cắt bỏ vừa hay lại là lúc bộc lộ tình cảm của nam nữ chính.
Tuy rằng trực tiếp nhưng cũng hợp tình hợp lý, nước chảy thành sông.
Nhưng sau khi bị biên kịch sửa lại, cảnh tình cảm trở nên không quá khoa trương, càng mờ nhạt đi đôi chút.
Sau khi Thư Thư xem xong, đánh giá rằng rất hợp với tình cảnh đặc sắc của bộ phim.
"Em cảm giác quốc gia này, bất luận là tác phẩm hay là con người đều luôn tự kìm nén bản thân." Thư Thư vuốt cằm như có điều suy nghĩ: "Thay đổi như thế này có khả năng càng hợp với ý muốn của đạo diễn."
Cô bé vỗ tay một cái, nhìn về phía Tang Noãn: "Hơn nữa, đối với chị mà nói, ít diễn những phân cảnh thân mật không phải sẽ tốt hơn sao?."
Tang Noãn nghi hoặc nhìn cô bé.
Thư Thư sáp lại gần, kề bên tai cô nhỏ giọng nói: "Miễn được việc diễn quá sẽ làm anh Giải Yến ghen."
Cô vỗ nhẹ lên tay Thư Thư, hai mắt lại cong thành hai đường thẳng mềm mại.
Lịch quay ở Tokyo càng ngày càng dày đặc, đến nỗi Tang Noãn đã đến đây lâu như vậy rồi mà đến giờ cũng chỉ ở hai điểm là khách sạn và đoàn làm phim, nơi xa nhất đã đi chính là cửa hàng tiện lợi 24h ở bên ngoài khách sạn.
Cô đã thử qua cơm nắm lươn ở cửa hàng tiện lợi, sau đó đã không còn can đảm thử qua những đồ ăn mới mẻ khác nữa.
Thời điểm quay phim ở Tokyo là mùa đông, Tang Noãn không còn phải mặc những bộ đồ phong phanh nữa.
Trong cửa hàng tạp hóa, cô quấn khăn choàng cổ.
Trong không khí lạnh lẽo, chỉ cần cô mở miệng nói chuyện liền có thể thở ra khói.
Tang Noãn đợi đến khi khói tan hết, xuyên qua kệ đặt ốp điện thoại thấy được nam diễn viên đang đứng ở kệ để hàng bên kia.
Anh ta mặc một bộ âu phục tinh tế, có thể thấy đó là chất liệu sợi tổng hợp đắt giá, không có chút nếp nhăn nào.
Nhiều năm như vậy qua đi, thời gian cũng đặc biệt ưu ái anh ta, gương mặt của anh vẫn anh tuấn như ngày nào, thậm chí những năm gần đây, anh ta lại càng đẹp lên một ít.
Nhưng Tang Noãn lại không nhìn thấy được dáng vẻ của người con trai mà cô từng thích.
Cô ngẩn ngơ nghĩ, người đàn ông trước mặt cô có còn là cậu thiếu niên chỉ cần gặp được cô thì trong mắt sẽ hiện lên vẻ vui mừng hay không, có còn vì một cái nắm tay mà đỏ mặt không.
Cô đưa mắt nhìn xuống, tay chầm chậm siết chặt dây đai an toàn.
Ốp điện thoại ở trên kệ đa dạng, mà ở trước mắt Tang Noãn, sau lưng vừa đúng là bức vẽ Mickey nghệch ngoạc.
Cảm xúc buồn phiền của cô bỗng chốc biến mất, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.
Cô vậy mà lại nghĩ rằng cái ốp điện thoại này rất hợp với Giải Yến.
Đạo diễn thấy cô sững người, khẽ gọi.
Tang Noãn để tay đang siết chặt đai an toàn xuống, cười nói xin lỗi với nam diễn viên và đạo diễn: "Xin lỗi, tôi quên thoại rồi."
Lúc cảnh phim quay lại một lần nữa, Tang Noãn điều chỉnh tốt lại tâm trạng, trong mắt cô tràn đầy vẻ đau thương, nói câu thoại đó với người đàn ông phía bên kia kệ đựng hàng.
Sau khi quay xong toàn bộ phân cảnh ở đây, các bài trí cũng sẽ bị dở bỏ.
Tang Noãn cầm lấy cái ốp điện thoại có hình Mickey nghệch ngoạc đang tươi cười xuống.
Cô hỏi những người bên đạo cụ có thể mua lại cái ốp này được không.
Người bên đạo cụ có râu quai nón cuống quýt nói không cần mua, tặng hết cho cô cũng được.
Thư Thư ở một bên cười, nói tặng hết cho chúng tôi cũng không thể được, anh không sợ lỗ vốn, nhưng chúng tôi lại sợ không đem về hết được.
Cuối cùng, Tang Noãn vẫn trả tiền cho nhân viên đạo cụ, cô tỉ mỉ gói lại cái ốp điện thoại, bỏ vào trong túi xách.
Những cảnh quay ở Tokyo đều là vào ngày trời đẹp.
Hôm nay đến khi trời gần tối, bỗng nhiên trời lại đổ mưa nhỏ.
Tang Noãn vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền bị nước mưa làm cho ngẩng người.
Nhưng đạo diễn không hô ngừng, Tang Noãn đưa tay vuốt một chút tóc, cầm túi Quan Đông luộc đi vào trong mưa.
Bởi vì trận mưa này mà bước chân của những người đi đường càng thêm vội vã.
Dường như chỉ có Tang Noãn là không cảm nhận được trận mưa này, bước chân vẫn bình thường như cũ.
Cô không biết phải đi đâu, mỗi người đều có mục đích để trở về, chỉ có cô là mờ mịt, mơ hồ.
Giống như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
Cuối cùng đi đến trạm xe buýt, lúc này ở trạm không có một bóng người.
Cô ngồi xuống ghế, trời đổ mưa không lâu cho nên trên ghế cũng không dính quá nhiều nước mưa.
Cô ngồi xuống, trên hộp nhựa Quan Đông bị dính nước mưa, còn có hơi nước do hơi nóng bốc lên.
Nhìn qua có vẻ chật vật đáng thương, giống như cô vậy.
Tang Noãn dường như không chống đỡ lại được bản thân từ trên ghế dài dần dần trượt xuống, cô ngồi xổm ở đó.
Cuối cùng, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng được hiện tại cô chỉ có một mình.
Mưa bụi bay dính vào mặt cô, không phân biệt được rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.
Điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là nước mưa thì lạnh, còn nước mắt của cô thì ấm nóng.
Mưa càng ngày càng to, trên đầu gối cũng như trên cánh tay cô đều bị ướt nước mưa.
Người trên đường đi tới đi lui nhưng không có một ai dừnglại, nhiều nhất cũng chỉ là nghi ngờ nhìn về phía cô.
Một đôi giày đá bóng xuất hiện trước mặt cô, mang giày màu trắng, bên trên dính một ít nước mưa.
Người đó ngồi xổm xuống trước mặt Tang Noãn.
"Đàn chị." Giọng nói của cậu ta trong trẻo, mang theo một loại cảm giác sạch sẽ tươi sáng của tuổi thiếu niên.
Trong ý thức tỉnh táo còn sót lại của Tang Noãn đã nhận ra cậu ta là người mới vào công ty.
Sự kiêu ngạo của cô nói cho cô biết, không thể để cho người quen nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình được.
Cô lập tức ngẩng đầu, đứng dậy, vội vàng cấm lấy đồ rồi chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng lại bị người trẻ tuổi kia ngăn lại.
Hai vai bị cậu ta nắm chặt, cô bị ép buộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu ta.
"Đàn chị." Cậu ta lại gọi thêm một tiếng, dè dặt nói với cô: "Chị đừng thích anh ta nữa được không?"
Người trẻ tuổi cao to trước mặt cô thoáng ngồi xổm xuống, dùng một loại giọng điệu gần như cầu xin nói với cô: "Đàn chị thích em nhé, được không?"
Nước mưa bay vào mắt cô, Tang Noãn khó chịu nhắm mắt lại, nhưng lại cảm giác được hơi thở của cậu con trai trước mặt đang cách cô rất gần.
Đạo diễn hô dừng.
Cậu con trai thả cô ra, áy náy nói xin lỗi cô: "Xin lỗi nhé cô giáo Tang, vừa nãy quá nhập tâm nên đã không cẩn thận không đi theo đúng kịch bản."
Tuổi tác của cậu con trai này thật ra lớn hơn Tang Noãn 2 đến 3 tuổi nhưng gương mặt trời sinh non nớt, vì vậy mới vào vai nhân vật như vầy.
Sắc mặt của Tang Noãn không tốt lắm, nếu như đạo diễn không hô cắt, liệu có phải cậu con trai kia sẽ hôn cô thật phải không.
Trong lúc quay phim, thông thường đều sẽ có một vài diễn viên vì diễn quá nhập tâm mà làm cho cảnh diễn lệch khỏi kịch bản, đa số đều không có gì quá đáng.
Nhưng tự ý đổi thành cảnh hôn thì đã đi quá giới hạn rồi.
Có điều lời xin lỗi của cậu ta thật sự thành khẩn, tuy sắc mặt của Tang Noãn có không được tốt cho lắm, thì cũng không tiện nói thêm gì, dù sao cũng không có hôn lên.
Cô mím mím môi, cầm lấy khăn lông khô mà Thư Thư đưa cho, lau quần áo bị nước mưa thấm ướt.
Phần quay phim sau đúng thật là không xảy ra những tình huống như thế nữa.
Thật giống như lời của cậu ta nói, chỉ là do vô ý nhập tâm diễn quá sâu nên mới không cầm lòng được mà làm vậy.
Cảnh quay trong mưa này kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ.
Cho đến lúc Tang Noãn quay trở về khách sạn liền cảm thấy mũi bị nghẹt, may là Thư Thư sớm đã chuẩn bị thuốc cảm cho cô.
Lúc đi ra, Thư Thư oán trách vài câu, vốn dĩ cảnh quay này không nên quay trong mưa.
Cho dù muốn tranh thủ thời gian, thì khi trời mưa cũng nên chuyển vào quay trong nhà chứ.
Làm người khác bị bệnh thì phải làm sao.
Tang Noãn lau tóc xong liền uống nước nóng cùng hai viên thuốc cảm.
Nhìn từ góc độ điện ảnh mà nói, cô cũng cảm thấy hiệu quả của việc quay dưới mưa rất là tốt.
Nhưng từ góc độ của bản thân, cô rất ghét cảm giác bị đau ốm.
Hiếm khi có ngày quay xong sớm, nhưng khi nhìn từ cửa sổ khách sạn ra bên ngoài, Tokyo cũng đã lên đèn sáng rực, Đèn neon sáng trong mưa có chút ẩm ướt và mờ ảo hơn bình thường.
Lúc cô gọi video call cho Giải Yến, trước tiên đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Cô không lên tiếng nên chỉ có tiếng mưa tí tách truyền tới bên chỗ Giải Yến.
Qua chừng nửa phút, cô mới đưa điện thoại quay về trước mặt.
Dáng vẻ của Giải Yến rất tinh tế, nhìn khung cảnh xung quang cũng không phải đang ở khách sạn hay ở nhà, có lẽ anh đang làm việc.
Gặp được Tang Noãn, cặp chân mày đang nhíu lại của anh hơi giãn ra nhưng vẫn có chút giận dỗi: "Chúng ta đã phí mất nửa phút."
"Có sao?" Tang Noãn nghiêng đầu.
Gặp được Giải Yến, cô liền muốn cười, hoàn toàn không che giấu được sự vui vẻ.
"Em muốn cho anh xem cảnh mưa ở chỗ em." Cô nằm nhoài lên cửa sổ, quấn lấy tấm chăn, hai viên thuốc cảm vừa uống lúc nãy hình như không có hiệu quả.
Cô cảm thấy mũi hơi bị nghẹt, có điều cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô muốn giới thiệu cho anh xem: "Mặc dù em rất không thích mưa nhưng hình như vào ngày mưa, cảnh vật ở nơi này lại càng đẹp hơn ngày thường."
"Rất đẹp." Dường như Giải Yến để tay cầm điện thoại gần hơn một chút, Tang Noãn có thể thấy được mắt anh hơi trĩu xuống, miễn cưỡng chống đỡ hai mí mắt.
"Nhưng anh đã chờ lâu như vậy, nên càng chỉ muốn gặp em thôi."
Tang Noãn cắn môi nhưng hai bên khóe môi lại cong lên.
Cô nhỏ giọng đáp lại một câu em cũng vậy.
Mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh, Tang Noãn và Giải Yến nói chuyện với nhau rất nhiều, nói liên tục từ cửa sổ đến lên ghế sô pha.
Đột nhiên Tang Noãn nhớ tới cái gì đó, lấy từ trong túi ra một cái ốp điện thoại, quay mặt sau ốp cho Giải Yến xem.
Hình Mickey che nửa khuôn mặt cô, cười nhìn về phía Giải Yến.
"Em tìm được một cái ốp điện thoại, cảm thấy nó rất hợp với anh."
Giải Yến đăm chiêu lắc đầu một cái: "Anh cảm thấy không hợp với anh."
Tang Noãn ngơ người, vào lúc này, thân là bạn trai đáng lẽ ra cho dù có không thích thì Giải Yến cũng nên dối lòng mà nói thích mới đúng chứ.
Một giây sau, Giải Yến lại nói: "Nếu như em đến đây.
Tận tay tặng cho anh thì anh sẽ rất vui."
Giọng của Giải Yến rất nhẹ nhàng, anh đối diện màn hình nói với cô: A Noãn, anh nhớ em."
HẾT CHƯƠNG 40.
Tác giả có lời muốn nói: đoạn liên quan đến phim truyền hình với phim điện ảnh là chém gió..