Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Được đăng tại: Wordpress và wattpad Tiệm nhà Chanh
Truyện này tổng cộng có 61 chương, cũng gần hoàn rồi nên nếu mọi người muốn Chanh đẩy nhanh tiến độ cho bộ này thì vote nhiệt tình lên nha.
Cứ mỗi chương đăng đạt 100 vote thì Chanh sẽ đăng tiếp ngay chương mới~~~ Bạn nào hóng truyện thì hãy chăm vote cho truyện nha ^^
.............................................................!
Thật ra đã rất lâu rồi Giải Yến chưa gặp lại Trần Thụ Ngải.
Thời điểm anh thường xuyên gặp Trần Thụ Ngải nhất có lẽ là khi anh học cấp ba.
Khi đó ba Giải đã qua đời, người lãnh đạo đế chế kinh doanh ấy, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh bệnh tật.
Con người mỗi khi đối diện với bệnh tật, luôn luôn yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích, bất kể là giàu hay nghèo, cũng đều bình đẳng như nhau.
Ở trước giường bệnh, người đàn ông cao lớn khi xưa bây giờ lại gầy trơ xương, gương mặt hốc hác, hoàn toàn thay đổi.
Ông run rẩy vươn tay, muốn nắm lấy tay Giải Yến.
Mà hai tay Giải Yến buông thõng xuống, không có ý định đưa tay ra.
Hốc mắt người đàn ông đã già yếu này đẫm lệ, ông chăm chú nhìn Giải Yến, lại giống như không phải đang nhìn Giải Yến.
Cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cũng là vô thanh vô tức, chỉ là đôi môi run run kêu một cái tên.
Là tên vợ cả của ông, mẹ của Giải Yến.
Ông rất yêu người phụ nữ này, nhưng lại hận bà.
Cho nên cũng hận cả đứa con của bà.
Sau khi di chúc của ông được công bố xong, Giải Ngọc dường như phát điên.
Cô ta thét chói tai rằng không thể nào, ba yêu thương cô ta như vậy, sao có thể để lại toàn bộ tài sản cho Giải Yến, người vẫn luôn bị ông đối xử nghiêm khắc.
Nhưng dù cho cô ta có náo loạn thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã không thể thay đổi được gì.
Sau khi ba Giải chết vào mùa đông năm ấy, Giải Yến dọn vào nhà nội ở.
Ông lão già rồi, không biết cách nói chuyện với đứa nhóc tới tuổi dậy thì như thế nào.
Chờ tới lúc ông phát hiện ra Giải Yến mắc những vấn đề tâm lý nghiêm trọng, thì cũng đã muộn.
Giải Yến sợ những căn phòng kín tối tăm, nhưng lại thường xuyên tự nhốt mình trong căn phòng như vậy.
Anh thích cảnh máu chảy, thích bạo lực, thích tất cả những thứ u ám.
Khi ấy, Giải Yến vẫn còn là một cậu thiếu niên nói với Trần Thụ Ngải rằng, điều này khiến cho anh cảm giác được rằng anh vẫn đang tồn tại.
Sau khi Trần Thụ Ngải trị liệu cho Giải Yến được một khoảng thời gian, đã nói với ông nội Giải Yến rằng, nguyên nhân của tất cả những chuyện này, có khả năng là bởi vì khi cậu còn nhỏ thường xuyên bị nhốt vào trong phòng tối.
Trong hoàn cảnh đó, rất dễ khiến cho tâm lý bị lệch lạc.
Ông nội Giải nghe thấy Trần Thụ Ngải chẩn bệnh xong, suy nghĩ một lúc lâu,liền quyết định đưa Giải Yến đến thành phố Ô học cấp III.
Đó là một thành phố non xanh nước biếc, tường trắng ngói đen, phong cảnh văn nhã.
Ông hy vọng rằng môi trường sống khác đi, có thể sẽ khiến cho bệnh tình của Giải Yến tốt lên một chút.
Giải Yến sống ở thành phố Ô trong suốt khoảng thời gian anh học cấp III.
Trần Thụ Ngải nhớ rõ, khoảng thời gian mà Giải Yến có thể khống chế được cảm xúc là khi anh học được nửa học kỳ năm lớp 11, trong một khoảng thời gian dài trên người không còn xuất hiện vết thương nữa.
Anh quy củ mà mặc áo sơ mi cùng quần đồng phục, thoạt nhìn như thể chỉ là một học sinh ngoan ngoãn bình thường, trầm mặc ít nói.
Đến lúc trị liệu như thường lệ, Giải Yến vốn không nói nhiều lại hiếm thấy mà chủ động hỏi ông một một vấn đề.
"Chú đã từng thích ai chưa?"
Trần Thụ Ngải theo thói quen mà đẩy mắt kính, đưa ra câu trả lời thừa nhận.
Sau khi Giải Yến hỏi xong câu này, lại tiếp tục duy trì im lặng, dường như vấn đề này chỉ là do anh nhất thời xúc động mà hỏi ra.
Lần này, đến lượt Trần Thụ Ngải cẩn thận dò hỏi: "Có phải thích bạn nữ nào ở trường không?"
Mà sự im lặng của Giải Yến, vẫn luôn duy trì trong suốt lần trị liệu này, không nói thêm gì nữa.
Cho tới khi Trần Thụ Ngải biết được người Giải Yến thích là Tang Noãn, đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Cho tới cái lần Giải Yến lại một lần nữa mất khống chế.
Hôm ấy là một ngày mùa hè, thời tiết nóng đến độ lá cây long não ven đường cũng quăn lại, ánh nắng như thể phẩm màu đổ ra, tràn lan, rực rỡ đến lóa mắt.
Lúc Trần Thụ Ngải nhìn thấy Giải Yến ở bệnh viện, bên cạnh cậu còn có một người bác sĩ họ Dương nữa.
May mà có vị bác sĩ Dương này xử lý kịp thời, không thì thiếu gia nhỏ của bọn họ đã không còn trên đời này nữa rồi.
Giải Yến nhắm hai mắt lại, nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt của anh bởi vì mất máu quá nhiều mà vô cùng tái nhợt, ngay cả nốt ruồi trên khóe mắt cũng ảm đạm đi không ít.
Bác sĩ Dương đầu tóc hoa râm nói với ông: "Tôi cảm thấy vấn đề cậu ấy gặp phải khá nghiêm trọng."
Trong lòng Trần Thụ Ngải vẫn còn sợ hãi không thôi.
Từ ngày này trở về trước, ông vẫn luôn cho rằng bệnh tình của Giải Yến đang ngày càng tốt lên.
Thế nhưng bây giờ thực tế lại nói cho ông biết rằng không phải như vậy.
"Ông có biết tôi tìm thấy gì trong phòng cậu ấy không?"
Bác sĩ Dương thở dài, ánh mắt tràn ngập lo âu, còn có một chút sợ hãi: "Tôi nhìn thấy tấm ảnh của một cô gái, khắp tường đều treo ảnh chụp của cô ấy."
Hơn nữa mỗi một bức ảnh, đều có dấu vết bị xé rách.
Mỗi một bức ảnh, đều được dán lại như cũ.
Trần Thụ Ngải nghe xong những lời này, im lặng thật lâu.
Ông tháo mắt kính xuống, không ngừng dùng khăn lau mắt kính vẫn luôn sạch sẽ.
Sau khi Giải Yến tỉnh lại, ông lại một lần nữa tư vấn tâm lý cho Giải Yến.
Cậu thiếu niên mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng, cánh môi tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự, không biết đang nhìn về nơi nào.
Trong lúc đang tư vấn tâm lí, cậu bỗng nhiên nói với Trần Thụ Ngải rằng: "Lần trước cháu từng hỏi chú, chú có từng đem lòng thích ai chưa."
Trần Thụ Ngải ngừng lại, rồi trả lời: "Đã từng."
"Cháu thích một người." Khoé mắt Giải Yến khẽ cong lên, giống như có ánh mặt trời dừng ở khoé mắt cậu.
"Cháu muốn chạm vào cô ấy, muốn ôm cô ấy, muốn hôn cô ấy.
Muốn trong mắt của cô ấy, có hình bóng của cháu."
"Nhưng mà hết thảy những chuyện này, đều không xảy ra."
Giải Yến cười nhạt, anh nhìn xuống tay mình, chỗ đó đã từng chảy rất nhiều máu.
Việc đó đã từng khiến anh cảm nhận được sự đau đớn, thế nhưng bây giờ, anh đã không còn có thể cảm nhận được sự đau đớn ấy nữa.
Trần Thụ Ngải nhìn thấy, trong mắt Giải Yếnbây giờrốt cuộc cũng có chút thần thái, là một loại cảm xúc điên cuồng cố chấp.
Loại cảm xúc cực đoan này, là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong mắt Giải Yến.
Những lần xuất hiện cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, đều là khi Giải Yến không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Nhưng lúc này đây, lông mi của Giải Yến chỉ là hơi chút run rẩy, còn lại nhìn qua trông vẫn thật bình tĩnh.
"Cháu muốn cô ấy cười với cháu một lần." Giải Yến chậm rãi nâng tay chạm lên ngực mình, dáng người cậu thiếu niên cao gầy, giống như ngọn trúc xanh còn chưa trưởng thành.
Giải Yến cong môi, dáng vẻ thật hồn nhiên nói với Trần Thụ Ngải: "Chỉ cần cô ấy có thể cười với cháu một cái, cháu nguyện ý đem cả trái tim này trao cho cô ấy."
Lúc nhận được điện thoại WeChat của Thư Thư, Tang Noãn đang bóc hộp đồ chuyển phát nhanh.
Cô được Thẩm Mạt Mạt giới thiệu cho rất nhiều đồ gốm sứ nhỏ, tuy những đồ vật đó chỉ có thể dùng để trang trí, nhưng thật sự bọn chúng rất vừa ý cô, cho nên Tang Noãn cũng không hề chú ý, bất giác mua rất nhiều.
Các loại gốm sứ hình động vật được bày ra đầy trên đất, cô thu dọn các gói bọc chống sốc lại, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Điện thoại vừa được kết nối, Thư Thư lập tức gấp đến mức không chờ nổi mà nói với Tang Noãn: "Chị Noãn Noãn, em nghe được một tin tức."
Tang Noãn trả lời một tiếng, tiếp tục nghe cô bé nói.
"Không phải chị vẫn đang thắc mắc hôm tổ chức lễ kỷ niệm của công ty, vì sao chị xảy ra chuyện lớn như vậy, mà các bên truyền thông đều không có động tĩnh gì sao?"
"Em nghe các đồng nghiệp bên phòng quan hệ công chúng nói, những video và ảnh chụp hôm đó, bên Tinh Huy mua lại hết rồi.
Nghe nói giá cả không hề rẻ một chút nào."
Thư Thư cảm thán: "Anh người yêu của chị cũng quá ngầu rồi, đã đẹp trai, có tiền, còn có tâm, âm thầm làm không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên em cảm thấy việc chị yêu đương cũng có lợi ghê."
Tang Noãn đang cầm một con heo gốm trong lòng bàn tay, gương mặt con heo vẽ hai má hồng, bộ dạng trông thật vui vẻ.
Mà nó lúc này, như thể đang cười chúc mừng chuyện vui của Tang Noãn.
Có lẽ là bởi vì nụ cười này, làm Tang Noãn vẫn luôn không tự chủ được mà vuốt ve hai má hồng của nó.
Giải Yến từ phòng tắm đi ra.
Nhờ có bác sĩ Dương dốc lòng chăm sóc, nên mấy ngày nay tay anh đã đỡ hơn rất nhiều.
Ngoại trừ mấy hôm đầu cần phải nhờ đến Tang Noãn giúp đỡ ra, thì bây giờ cho dù Tang Noãn có không ở đây, anh cũng có thể tự mình làm được.
Anh vừa tắm rửa xong, trên tóc còn vương bọt nước, ánh mắt trong trẻo như thể cũng được gột rửa qua.
Giải Yến ngồi xuống trước mặt Tang Noãn, dùng khẩu hình miệng hỏi cô, đang nói chuyện gì.
Tang Noãn cùng Thư Thư cũng đã gần nói chuyện xong, cho nên cô cũng không để ý mà nói với Giải Yến: "Đang nói về người đàn ông của em, anh ấy đặc biệt đặc biệt tốt."
Tang Noãn có chút ngạc nhiên.
Lúc cô nói ra những lời này, thế nhưng không có một chút cảm xúc thẹn thùng nào, chứng mặt đỏ tai hồng cũng biến mất không thấy.
Da mặt của con người, quả nhiên càng luyện càng dày.
Thư Thư nghe không được mấy lời thuật lại quang minh chính đại của cô, lập tức nhanh chóng cúp điện thoại.
Tang Noãn đặt con heo gốm vào lòng bàn tay anh, nhìn anh cười.
"Lần sau nếu anh có làm gì cho em, thì mong anh đừng giữ bí mật quá lâu, được không?"
Con heo gốm còn vương nhiệt độ cơ thể cô, cho nên Giải Yến lưu luyến mà vuốt ve nó thật lâu.
Đối với mọi yêu cầu của Tang Noãn, câu trả lời của anh luôn là đồng ý.
Thời tiết đang độ cuối xuân, nhiệt độ không khí tăng lên rất nhiều, mà nhiệt độ trong nhà của Giải Yến, bất luận là thời điểm nào, đều được điều chỉnh để cho cơ thể con người cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cho nên sau khi anh tắm rửa xong, cũng chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình.
Tang Noãn quan sát bàn tay bị thương của anh, xem có cần phải thay băng hay không.
Hôm nay bác sĩ Dương không đến, cho nên nhiệm vụ thay băng cho Giải Yến liền thuộc về cô.
"Chắc là không cần đâu." Giải Yến cúi đầu nhìn nhìn, nói: "Anh cẩn thận lắm, không để dính nước."
Tang Noãn cau mày, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định: "Thay thuốc đi." Nhỡ đâu lúc Giải Yến không để ý vẫn làm thấm nước vào băng gạc thì sao.
Cô lấy hòm thuốc ra, ngồi quỳ xuống trước mặt Giải Yến.
Trên người anh có một mùi hương rất quen thuộc.
Cô nhớ ra, là mùi sữa tắm, cũng giống với mùi hương trên người cô mấy ngày nay.
Khoảng cách của hai người rất gần, Giải Yến chỉ cần hơi cúi đầu một chút liền có thể hôn lên trán cô.
Anh cũng thật sự làm như vậy.
Mấy ngày nay Giải Yến giống như người bị mắc chứng đói khát da thịt, chỉ cần có cơ hội liền muốn chạm vào người cô.
Cho dù là hôn môi, hay chỉ đơn giản là một cái tiếp xúc.
Cho nên lúc Giải Yến cong lưng xuống, xuyên qua cổ áo thun trắng rộng, Tang Noãn liếc mắt một cái lập tức thấy được hình xăm nửa che nửa lộ qua chiếc áo thun màu trắng kia.
Là hai chữ cái tiếng Anh đơn giản.
Thẩm Mạt Mạt đã từng cho cô xem qua ảnh chụp, so với dáng vẻ nửa che nửa lộ như bây giờ càng rõ ràng hơn.
Các cô cũng đã từng bàn luận qua ý nghĩa của hình xăm này, nhưng bây giờ, Tang Noãn vẫn nổi lên hứng thú bừng bừng.
Đầu ngón tay cô chạm vào áo thun, sau đó chạm vào điểm nhô lên của chữ S ở bên trong cổ áo.
"Hai chữ này, có ý nghĩa gì không?" Cô mở to đôi mắt đen nhánh hỏi anh.
Không giống với Giải Yến, đồng tử của cô không phải thuần đen, mà pha lẫn chút màu sắc giống như màu hổ phách.
Cho nên màu mắt cô nhìn có vẻ càng thêm dịu dàng.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cười: "Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là một cái tên mà thôi."
Tang Noãn nghĩ, có lẽ cô đã đoán được tên này là tên của ai.
Quả nhiên một lát sau, Giải Yến nói ra tên cô.
"Anh xăm từ khi nào thế?"
"Lúc học lớp 11, mùa hè năm ấy, cùng thời điểm công chiếu bộ phim điện ảnh mà em đóng."
Tang Noãn không hiểu sao, liền nhớ tới tiệm xăm nho nhỏ kia ở thành phố Ô.
Ông chủ tiệm xăm từng nói với cô, có một học sinh cấp III từng đến xăm ở tiệm của ông, xăm tên cô.
Trực giác nói cho cô biết, cậu học sinh cấp III kia, chính là Giải Yến.
"Thì ra từ lúc anh còn nhỏ, đã là một fan nam cuồng nhiệt rồi."
Giải Yến ấn tay lên ngực mình, cũng bao lại hai chữ kia.
Động tác này, thoạt nhìn giống như động tác thề trang nghiêm.
Anh nói: "Anh của khi đó, cũng đã điên cuồng yêu thích em."
HẾT CHƯƠNG 48..