“Đội trưởng, không được!”
“Đối phương trốn ở trên lầu đối diện, hơn nữa rất chuyên nghiệp, chúng ta vừa ló đầu ra là đã trở thành mục tiêu."
"Bây giờ phải làm sao?"
“Đội trưởng, lão Lục bị bắn vào chân, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây!”
Sắc mặt Lãnh Phong trở nên tái nhợt, miệng không ngừng mắng chửi, nhưng lại không thể làm gì.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ngó đầu không ngó đuôi, bị người ta đánh không ngẩng đầu lên được, còn có mặt mũi tự xưng mình là thiện xạ."
“Trần Nhị Cẩu dạy các cậu như thế sao?”
"Anh nói gì cơ?"
"Anh biết Cẩu ca?" Lãnh Phong mặt vô cùng kinh ngạc.
Có một đội viên không phục: "Họ Tần, anh nói mỉa mai gì vậy."
"Trong tình huống này, cho dù là Cẩu ca của bọn tôi tới cũng không có cách giải quyết."
Tần Thiên cười lạnh, nói với Lãnh Phong ở đối diện: “Ném súng của cậu qua đây cho tôi.”
"Anh nói gì?" Lãnh Phong chất vấn.
"Chấp hành mệnh lệnh!" Tần Thiên hô lớn.
Lãnh Phong rùng mình, theo bản năng nghe theo lời Tần Thiên nói ném khẩu súng trong tay qua.
Tần Thiên bắt đầu di chuyển.
Hắn lao về phía khẩu súng.
Khi thân súng và tâm cửa tạo thành một đường thẳng, hắn bắt lấy khẩu súng trên không trung, không cần nhìn mà bắn thẳng vào tòa nhà cao tầng tối đen bên ngoài.
Sau tiếng súng vang lên, mọi thứ đều im lặng.
Tần Thiên ném súng cho Lãnh Phong rồi nói: "Lần này may mà gặp được tôi, nếu không các cậu đều đã bị tiêu diệt hết rồi."
"Lần sau nhớ chú ý hơn, đi thôi."
Lúc này Lãnh Phong mới phản ứng lại, anh ta kinh ngạc nói: "Anh chắc chắn vừa rồi đã bắn tỉa được đối thủ?"
“Tôi không tin!”
“Để tôi đi xem thử!” Một người trong đội cẩn thận chạy dọc theo mép tường, nhanh chóng chạy về phía một tòa nhà cao tầng bỏ hoang ở đối diện.
“Lão Tứ, có chuyện gì vậy?”
“Lão Tứ, mau nói gì đi!” Lãnh Phong không khỏi thúc giục trong bộ đàm.