Lọc Truyện

Thần Y Trở Lại (Thần Y Thấu Thị) - Ngô Bình

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đôi mắt của anh sáng lên, hái một quả dưa vàng đã chín xuống, ngửi trước một chút sau đó cắn một ngụm. Vị ngọt thanh từ nước dưa chảy vào trong miệng, trong chất dưa chín này chưa dược lực rất mạnh, mỗi một loại đều là thứ vô cùng tốt với cơ thể con người!

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhìn đến chỗ trái dưa bị hái xuống kia, không ngờ chỗ đó lại mọc ra thêm một quả dưa nhỏ nữa. Anh giật mình phát hiện ý thức mình choáng váng, nhưng vào lúc này Cửu Liên Đài trong cơ thể của anh run mạnh một lúc, nhờ đó mà anh tỉnh táo lại. Cùng lúc đó, Vô Thượng Đạo Lực phóng ra, anh nghe được tiếng gầm chói tai vang lên, thoắt cái một sợi ý thức xâm nhập vào cơ thể của anh bị xóa sạch!

Anh nhíu mày, hỏi A Bạch: “Nó là gì?”

“Dưa vàng Dịch Thiên, cây dưa vàng dùng quả để sai khiến sinh linh”. A Bạch giải thích.

Ngô Bình suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Thì ra nó kết quả muốn thu hút sinh linh đến đây, sinh linh nào ăn xong dưa vàng sẽ trở thành nô lệ của nó. Thế những nô lệ trước đó ở đâu?”

Nhưng vào lúc này, anh nghe được tiếng động từ xung quanh truyền đến, vừa ngẩng đầu đã thấy bên ngoài hố sâu đã tụ mấy ngàn con hung thú, còn có hơn một trăm dị tộc. Chắc chắn bọn chúng đều là nô lệ của cây dưa vàng này!

Ngô Bình thả Đại Thiên Dược Điển ra, Dược Điển phát ra một ánh sáng lập tức lấy cây và cả quả dưa vàng đi. Mùi hương của cây dưa vàng biết mất, hung

thú và dị tộc xung quanh lập tức tản ra.

“Tuy cây này quái dị, nhưng dưa của nó lại rất ngon, có thể dùng để luyện đan".

Lúc này, A Bạch nói: “Hàng phục dưa vàng Dịch Thiên, cho mười vạn điểm khen thưởng”.

Ánh mắt của Ngô Bình sáng lên: “Chuyện này cũng nhận được điểm khen thưởng à, vậy chắc còn có con đường khác để nhận được điểm khen thưởng đúng không?”

A Bạch: “Có! Nếu ngươi có thể tìm đến nơi ở và thuần hóa Thú Vương, có thể đạt được năm mươi vạn điểm khen thưởng”.

Ngô Bình hỏi: “Thú Vương ở đâu?” A Bạch: “Ngươi tự tìm đi”. Ngô Bình gật gù hỏi: “Nơi này là cửa đầu tiên rồi đúng không?”

A Bạch: “Trong vòng ba ngày, chỉ cần điểm khen thưởng của ngươi vượt qua ba vạn là có thể vượt qua cửa”.

Ngô Bình giật mình, ba vạn điểm khen thưởng tương đương với chém giết một vạn hung thú nửa hổ, nhưng mức khó khăn của chuyện này rất cao!

Anh hỏi: “Trong những người tham dự hiện nay, điểm khen thưởng cao nhất là bao nhiêu rồi?”

“245 nghìn điểm”. A Bạch trả lời.

Ngô Bình nhíu mày, không ngờ điểm người này còn cao hơn cả điểm của mình. Xem ra, người này chính là thiên tài rất giỏi trong dị tộc!

Anh hít sâu một hơi, rồi lập tức lấy một quả dưa vàng ra rồi nghiền nát bằng chân. Hương thơm của dưa vàng lập tức tỏa ra khắp nơi, thu hút được mấy trăm hung thú trong rừng rậm đổ xô đến đây. Đám hung thú này không quan tâm gì đến Ngô Bình, bay thẳng muốn giết chết anh.

Ngô Bình cầm kiếm, kiếm quang bay múa, trong một lúc đã giết sạch đám hung thú này. Sau đó, còn có một số lượng lớn hung thú bị mùi hương thu hút đến, chúng cũng đến từng đợt rồi lại tiếp đợt khác. Mà lớp sau đến, là hung thú bị thu hút bởi mùi máu tanh nên số lượng đuổi đến đông hơn.

Hung thú chết trước mặt Ngô Bình ngày một nhiều, cuối cùng xác chúng lấp đầy hố sâu. Khi Ngô Bình chuẩn bị nghỉ ngơi, một con báo đen xuất hiện, con báo này cao hơn hai trượng, xung quanh còn bọc hơi thở vương giả.

Ngô Bình lập tức hỏi: “A Bạch, con báo đen này là Thú Vương à?”

A Bach nói: “Nó là Thông Thiên Báo - Thú Vương trong khu rừng này. Ngươi giết quá nhiều hung thú rồi, nên làm Thú Vương để ý”.

Con báo đen kia nhìn Ngô Bình với đôi mắt u ám, mang theo đầy sự cảnh cáo.

Ngô Bình vẫy tay với con báo đen đó: “Báo con ơi, lại đây chơi”.

Con báo đen là Thú Vương ở nơi này, chưa từng gặp sinh linh này vô lễ như Ngô Bình. Vậy nên, nó tức giận gầm lên với hành động của anh, vung móng vuốt vào và bốn đường sáng loát bay đến Ngô Bình muốn giết chết anh.

Ngô Bình vung kiếm lên, bốn đường cào kia lập tức bị cắt đứt, sau đó anh hừ lạnh nói: “Con báo nhỏ này nghịch ngợm quá”. Dứt lời, anh đột nhiên ngồi cưỡi lên lưng con báo đen kia.

Báo đen tức giận nhảy dựng lên, muốn ném Ngô Bình xuống. Nhưng Ngô Bình nắm chặt da lông của nó, đồng thời kẹp chặt hai chân lấy lưng của con báo.

Báo đen điên tiết vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, nhưng nó làm cách nào thì Ngô Bình vẫn đứng vững trên lưng nó. Sau một canh giờ giằng co, báo đen đột ngột yên lặng lại, nó vừa liếc mắt rồi chạy như điên về một hướng.

Ngô Bình cười hỏi: “Báo con muốn thần phục rồi à?”

Con báo đen không thèm quan tâm anh mà vẫn tiếp tục chạy đến cạnh rừng rậm, Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện một mảnh đá vụn nằm ở rừng rậm, diện tích bãi đá này rất rộng dường như không nhìn thấy điểm đích. Nơi xa xa kia, còn có một ngọn núi không tính là cao, trên núi mây mù bao vây dày đặc.

Con báo đen đứng đó gầm một tiếng vào ngọn núi ở đằng xa đó, trong núi kia cũng vang lên tiếng gầm giận dữ truyền lại.

Ngô Bình hiểu ra, thì ra con báo đen này muốn tìm đồng bọn để đánh với mình. Anh bật cười hỏi: “Báo con muốn gọi đồng bọn đánh ta đó hả?”

Con báo đen tức giận gầm lên, đột nhiên tăng tốc độ lên rồi chạy đến ngọn núi phương xa. Nó vừa đến trước núi đã thấy một con hổ vọt đến, con hổ này to hơn con báo đen, cả người toàn là màu vàng. Con hổ thấy con báo đen bước vào. địa bàn của mình, vô cùng tức giận gầm lên nhào đến giết con báo đen kia.

Con báo đen cũng nhào lên, sau đó quay lưng để tỏ ý với con hổ vàng. Con hổ vàng mặc kệ người hay báo, nó há miệng cắn đến, kết quả Ngô Bình nghiêng đầu một bên rồi bóp lấy cổ con hổ vàng bằng một bàn tay. Con hổ vàng lập tức không thở nổi, vung móng vuốt cào mạnh về phía Ngô Bình nhưng đều bị anh hất bay bằng tay.

Sau vài phút giấy giụa, con hổ vàng rên rỉ, đôi mắt như muốn nói: Ta nghe lời, ngươi đừng bóp cổ ta nữa.

Ngô Bình tủm tỉm hỏi A Bạch: “Con hổ này cũng là Thú Vương phải không?”

“Không phải! Nó là Bá Thiên hổ, tuổi nó còn nhỏ nhưng sức chiến đấu không thua gì báo đen đâu”.

Ngô Bình nói ngay: “Hổ con này, ta bỏ ngươi ta nhé, mà ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời đấy”.

Con hổ vàng vội vàng gật đầu, nước mắt nhanh chóng ứa ra.

Ngô Bình lập tức buông tay, con hổ vàng vội vàng chạy cách anh hơn mấy. trăm mẽ, rồi quay đầu chạy lên núi.

Ngô Bình: “Này, hổ con sao chạy vậy?” Sau đó, anh vỗ đầu con báo đen nói: “Báo con, đuổi theo hổ con mau đi”. Con báo đen tức giận gầm lên, kiên quyết không cử động.

Ngô Bình nắm tai trái của nó nói: “Nếu ngươi không nghe lời ta, ta kéo đứt tai ngươi cho xem”.

Anh kéo hơi mạnh một chút, con báo đen đã ăn đau kêu “ngao ngao”, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy lên núi.

Khi họ đi lên núi, Ngô Bình nhìn thấy một sơn động khổng lồ trước mặt. Trong sơn động, con hổ vàng kia núp vào chỗ sâu nhất trong sơn động, đôi mắt nhìn chăm chú Ngô Bình và báo đen đứng ngoài cửa.

Ngô Bình vung nắm tay lên đánh mạnh vào đầu báo đen, nói lớn: “Có chịu phục không! Phục chưa!”

Báo đen ăn đau rên lên liên tục, nhưng Ngô Bình không dừng tay, đánh đến nó cả người đều là máu, không còn sức nằm trên mặt đất.

Lúc này Ngô Bình rút Bạch Hổ Tiên kiếm ra, lẩm bẩm: “Báo con không nghe lời, ta giết làm thịt. Ta đoán, thịt Thú Vương chắc ăn ngoan lắm”.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT