Khi cuộc sống luôn được xoa dịu bởi những cảm xúc tốt đẹp thì rất khó thấy được những khiếm khuyết vẫn còn ẩn tàng phía sau chưa kịp bộc lộ ra. Người ta nói “Lấy lửa thử vàng, lấy vàng thử đàn bà, lấy đàn bà thử đàn ông” quả không sai. Kể từ buổi tối gặp lại Thủy Tiên, cuộc sống của Gia Hoàng dường như chia thành hai thái cực, một bên thì ngập tràn niềm hạnh phúc, nhưng một bên khác anh lại nghĩ đến Uyển My. Đây chính là lúc Gia Hoàng chìm trong nỗi suy tư không hồi kết.
Nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên khi nhận ra đó là Thủy Tiên, anh đã vô tình lãng quên đi sự tồn tại của Uyển My trong tâm trí mình, trước mắt anh lúc ấy chỉ còn có mỗi Thủy Tiên, bởi lẽ năm ấy khi cô ấy rời đi, anh đã mang theo một nỗi ray rứt và cảm giác có lỗi với cô ấy, anh tự trách mình vì đã không thật sự lắng nghe cô ấy, vì công việc bận rộn mà không biết rằng người phụ nữ của mình cũng cần đến mình.
Anh chưa từng nghĩ rằng mình vẫn còn tình cảm với Thủy Tiên, nhưng mọi thứ không như anh nghĩ, nó đã vượt quá tầm kiểm soát của anh, khi gặp lại cô ấy mọi cảm xúc đều bộc lộ ra, thì ra thời gian qua anh chỉ tạm thời cất giữ tình cảm ấy sâu trong lòng mình. Thứ tình cảm này khó quên đến thế sao?
Đã gần một tuần trôi qua rồi anh vẫn chưa gọi điện, nhắn tin với Uyển My, mặt khác Uyển My cũng chưa từng chủ động liên lạc với anh, đối với anh mà nói, cô luôn tỏ ra lạnh nhạt, nếu là một người chỉ thích tán tỉnh phụ nữ để lấy thành tích thì chắc hẳn đã sớm rời đi rồi, anh tự hỏi điều gì khiến anh có hứng thú với cô như vậy?
Cô chưa từng thẳng thắn từ chối anh, khi anh gọi điện cô vẫn nghe máy, khi anh nhắn tin cô vẫn trả lời, khi anh hẹn cô đi ăn, hẹn cô đi uống nước, cô vẫn không từ chối, cô không né tránh anh, chỉ là cô luôn mang theo bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ đó với anh.
Ở bên cạnh cô, ngoài biểu cảm lạnh lùng, còn lại anh đều không hề cảm thấy khó chịu khi ở bên cạnh cô, anh lại càng muốn bước vào thế giới nội tâm của cô, muốn hiểu cô nhiều hơn.
Ngày ấy Thủy Tiên rời đi, anh đã vô cùng suy sụp, anh không muốn Uyển My sẽ giống như anh ngày ấy. Bề ngoài Uyển My luôn tỏ ra không quan tâm đến anh, nhưng cô không thể giấu được anh, anh biết rằng cô cũng có tình cảm với mình, chỉ là cô đang vì một lý do nào đó né tránh anh, và cố ép mình phải giữ khoảng cách với anh.
“Anh Hoàng…” - Giọng nói của An - Thư ký đã cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời trong thế giới nội tâm của anh - “Đến giờ về rồi, sao anh vẫn còn ngồi đây?”
Khi An chuẩn bị tan làm thì cô ấy nhận ra Gia Hoàng vẫn còn ở trong phòng làm việc của mình, anh ngồi tựa lưng lên ghế cứ nhìn theo hướng cửa sổ như mất hồn khiến cô ấy phải tò mò.
“À… ừ, cảm ơn em nhé.” - Anh mỉm cười với An, rồi đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Hôm nay anh không có lịch hẹn nào với đối tác.
“Anh có tâm sự gì sao?” - An hỏi anh.
Dạo gần đây cô ấy cảm thấy anh rất lạ, lạ hơn thường ngày, hệt như anh đang chịu phải một thứ áp lực nào đó, dẫu bình thường với hàng núi công việc và các cuộc họp đã khiến anh vô cùng mệt mỏi, nhưng không giống như ở hiện tại, bởi với công việc anh luôn tập trung và nỗ lực, nhưng khi gác công việc sang một bên thì tâm trí anh lại thả trôi như người mất hồn, điều này không giống với Gia Hoàng thường ngày.
Anh vẫn lưỡng lự không biết nên nói cho An những gì mình nghĩ hay không, An vẫn nhìn anh đón chờ câu trả lời:
“Cảm giác của em sẽ thế nào khi phát hiện ra bạn trai của mình có người khác?”
Cuối cùng anh lựa chọn né tránh trả lời trực tiếp, anh chỉ muốn biết nếu Uyển My biết anh đã gặp lại Thủy Tiên, và biết về quá khứ của anh và Thủy Tiên thì sẽ thế nào đây?
An khá là bất ngờ trước câu hỏi của anh, nhưng cô ấy không dám hỏi thẳng rằng người “bạn trai” mà anh nói chính là đang nói anh sao? Và rằng anh và Uyển My đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?
Suy đi nghĩ lại, An nghĩ có thể nếu cô ấy đứng ở vị trí của Uyển My nhìn vấn đề thì sẽ nên làm gì? Mặc dù cô ấy vẫn chưa hiểu rõ được hoàn toàn vấn đề của anh, nhưng cô ấy biết Gia Hoàng rất trân trọng Uyển My.
“Đương nhiên em sẽ buồn, rất buồn, nhưng còn phải xét tùy theo mỗi người khác nhau. Nếu em là một người biết suy nghĩ một chút, thì sẽ không làm ầm lên như đánh ghen hay thể hiện ra sự ấu trĩ của mình, em sẽ suy nghĩ, và tìm hướng giải quyết vấn đề bằng cách ngồi lại nói chuyện rõ ràng với bạn trai của em. Còn nếu em thuộc tuýp chỉ biết hành xử theo cảm xúc, thì chắc chắn em sẽ làm cho ra lẽ và bất phân hậu quả."
Gia Hoàng gật gật cảm thấy lời nói của An cũng có lý, vì không muốn An có cơ hội hỏi thêm vấn đề của mình, anh vội đổi chủ đề:
“Lần đó…” - An chú ý câu nói của anh - “... sau khi đi công tác ở thành phố Y về, anh đã nghĩ là em sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.”
Đoạn nghe xong câu nói của anh, An bật cười, anh nói trúng tim cô thật rồi:
“Đúng là lúc ấy em đã nghĩ sẽ nộp đơn thật, hôm đó về em đã viết luôn rồi đó. Nhưng tự dưng em thấy… vì thứ tình cảm nhỏ nhoi mà hủy đi cơ hội của mình thật không đáng, với em thì bản thân là một nhân viên, cần nỗ lực góp sức phát triển công ty mới là quan trọng, dù sao đâu chỉ có tình yêu, còn có đồng nghiệp, những anh chị em thân thiết với em bao năm nay, họ cũng quan trọng mà.”
An nhìn anh mỉm cười thật tươi:
“Thôi chào sếp em về trước, anh cũng nên về nghỉ ngơi đi nha.”
Rồi cô ấy gật đầu chào anh và rời đi. Thật ra tình cảm của An không dễ tan đi như vậy đâu, chỉ là cô ấy chọn theo cách của riêng mình, lựa chọn dùng tình cảm này đổi lấy những tình cảm mà anh chị em đồng nghiệp dành cho mình, còn có sự tôn trọng giúp đỡ từ sếp - Gia Hoàng. Cô ấy sẽ giữ lại một phần tình cảm này, và cho đến khi tìm gặp được một nửa phù hợp của đời mình.
Lại nói đến Gia Hoàng, dù anh có nhận ra tình cảm mình dành cho Thủy Tiên vẫn còn, nhưng dẫu sao cô ấy cũng là người thuộc về quá khứ của anh, người hiện tại với anh chính là Uyển My, cô ấy không có lỗi gì cả, cô ấy không nên phải chịu tổn thương.
Vừa nghĩ đến Uyển My, anh đã muốn gọi ngay cho cô, nghĩ là làm, anh liền cầm điện thoại lên gọi cho cô.
Còn Uyển My bên kia máy vẫn đang ở trong phòng ngồi trước laptop, hôm nay cô phải ở nhà tra lại một số tài liệu trên máy.
“Thế là xong nhiệm vụ”. - Uyển My dập lại màn hình laptop, rồi duỗi thẳng hai tay để vận động xương cốt.
Vừa lúc đó chuông điện thoại của cô đang réo lên, cô lơ đãng lao đến giường bên cạnh cầm điện thoại lên, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô thì chắc hẳn là Ngọc Hân - bạn thân của cô, cho đến khi màn hình điện thoại lồ lộ cái tên “anh Hoàng”, cô giật mình giuộc tay làm rơi điện thoại xuống nệm.
Mặt cô biến sắc:
“Ôi gặp ma sao, sao lại gọi mình?” - Từ hôm đó, cái đêm mà cô chứng kiến anh ôm người con gái khác trước mặt mình, thì dường như trong suy nghĩ của cô, cô đã âm thầm khẳng định với bản thân, không nên tin tưởng anh nữa.
Cô nhớ ra, phải rồi, một kẻ đào hoa chuyên nghiệp luôn biết cách diễn xuất, biết đâu chừng sau lưng anh còn vài cô em xinh tươi nào khác, từ cảm giác hụt hẫng ngày đầu, cô dần cảm thấy chán ghét anh, nói trắng ra thì thực sự rất ghê tởm loại đàn ông trăng hoa bay bướm này. Đúng là đàn ông đều như nhau, lấy thú vui thân thể làm mục đích sống.
Chỉ nghĩ đến đó thôi thì cô chỉ muốn đi tìm Gia Hoàng và”thưởng” cho anh một cái tát thay cho những người phụ nữ đã bị anh lường gạt.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo, màn hình cứ nhấp nháy tên anh, cô nắm chặt tay cố hít thở thật sâu để mình bình tĩnh lại.
“Alo!” - Giọng cô đang ở chế độ tạm ổn.
“Em xong việc chưa?” - Gia Hoàng nói với chất giọng trầm ấm.
Có lẽ là anh định rủ cô đi ăn? Nhưng làm gì mà mất biệt gần cả tuần lễ rồi mới gọi cô chứ? Chắc là do cô em kia giận dỗi gì đó nên mới tìm đến cô? Đột nhiên cô cảm thấy tổn thương khi nghĩ đến việc mình trở thành vật thay thế cho ai đó. Vậy mà ban đầu cô còn nghĩ tốt cho anh, lo anh bị tổn thương vì cô luôn xem anh là bình phong để qua mặt ba mẹ chuyện hẹn hò và lập gia đình.
Nhưng ở một phương diện khác, dù sao cũng cần nể mặt anh đã bên cạnh cô thời gian qua, mặt khác anh cũng đang là đối tác của ba cô, cô cần thể hiện thái độ lịch sự, nếu nhất cử nhất động của cô ảnh hưởng đến tình hình làm ăn của cửa hàng thì thế nào ba cô cũng cho cô vào danh sách đen, và hàng loạt thứ rắc rối khác sẽ kéo theo sau đó.
Nhưng cô dường như chưa phân biệt được con người thật của anh, anh làm sao lại là một kẻ nhỏ mọn vì chút chuyện tư mà ảnh hưởng đến đại cục được chứ?
Gia Hoàng muốn gặp Uyển My, anh muốn xác định lại tình cảm của mình, thật sự là anh yêu cô, hay đơn giản chỉ là nhất thời của cảm xúc mà thành đây?
“Hôm nay em ở nhà làm việc trên máy tính, cũng vừa xong việc.” - Cô đáp.
“Em tắm rửa thay đồ đi, lát anh ghé chở em qua nhà ăn tối với ông nội.” - Anh nói với cô chất giọng trầm ấm.
Anh không hề biết rằng trong mắt Uyển My, anh không còn là anh của ngày trước mà cô nghĩ rằng có thể tin tưởng, thế rồi vô hình trung một chiếc mặt nạ đã vô tình gán ghép cho anh.
Hiển nhiên Uyển My vẫn sẽ không từ chối, nhưng cô có suy nghĩ của riêng mình, bản thân cô vốn không phải là một người phụ nữ có cái đầu nóng, bởi cô luôn suy nghĩ mọi thứ cẩn thận trước khi nói hay làm gì đó.
Biết đâu hôm nay lại là ngày cuối cùng cô và anh bên cạnh nhau với tư cách là “người yêu”. Tạm thời gác qua chuyện anh là một kẻ trăng hoa, chỉ nghĩ đến đó thì cô chỉ càng thấy ghê tởm con người như anh. Thôi thì cô cứ xem anh như bao người đàn ông mình gặp trên đường, chẳng ai biết họ là ai, cũng không cần quan tâm xem họ là tốt hay xấu, đời tư của họ ra sao, cứ là người dưng mà dứt khoát thôi.
Chẳng bao lâu sau, thì khi Uyển My vừa bước ra cổng nhà thì xe của Gia Hoàng cũng vừa đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!