Đột nhiên tiếng chuông điện thoại khiến Uyển My giật mình, cô vội vàng lục tìm điện thoại trong chiếc túi mà mình vừa vứt trên giường, tên hiện trên màn hình là Thiên Bảo, cô đưa điện thoại lên tai nghe:
“Chị… chuẩn bị ngủ chưa?” - Lại câu hỏi ấy, Uyển My bật cười thầm nghĩ cậu ta không còn câu hỏi nào khác sao?
“Giờ này mà ngủ gì hả? Mới có 8 giờ 30 mà.” - Truyền qua bên tai cô là giọng cười của Thiên Bảo.
“Em hỏi chơi thôi chứ em biết chị ngủ trễ lắm,” - Bên kia điện thoại vang lên chất giọng vui vẻ của Thiên Bảo.
Tuy nhiên không hiểu sao Uyển My có cảm giác trong giọng nói của cậu ta mang theo sự dịu dàng với cô, cô không muốn mình nghĩ linh tinh nên vội vàng gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi.
“Em có chuyện muốn nói với chị, lúc nảy gặp chị định nói, nhưng lại không nói được, cứ để trong lòng cũng không ổn…” - Cô nghe có tiếng cậu ta thở dài rồi lại nói tiếp - “Nên em quyết định nói ra để không phải nặng đầu nữa.”
Uyển My vô tư trả lời không nghĩ ngợi:
“Có chuyện gì em cứ nói, chị sẵn sàng lắng nghe, nếu chị giúp được em chị sẽ cố gắng.”
“Em thích chị…”
Uyển My tròn mắt, cô không nghe nhầm chứ? Thiên Bảo nói thích cô? Cô lại suy tưởng đủ thứ trên đời để nghĩ xem cậu ta đang có ý gì với mình, là trêu ghẹo hay là nói thật. Nhưng hôm nay không phải là Cá Tháng Tư, sao lại đột ngột như thế được nhỉ?
Vì bối rối không kịp làm chủ cuộc gọi, cô vội vàng tắt máy để định thần lại.
Thực ra ngay từ đầu gặp Uyển My thì Thiên Bảo đã thích cô, con người mới của cô khiến cậu ta bị thu hút một cách kỳ lạ. Kể từ lúc gặp cô ở lễ cưới của Ngọc Hân - chị của Thiên Bảo, cậu ta cứ ngập ngừng không biết có nên liên lạc với cô không, mặt khác cậu ta muốn xác định lại cảm xúc của mình, nhưng khi gặp lại cô ở quán cafe sân thượng hôm ấy, cậu ta nhận ra cảm xúc đó vẫn không hề thay đổi.
Cậu ta lại không biết rằng lúc ấy Uyển My vẫn còn đang hẹn hò với Gia Hoàng, vì cô cũng chưa từng nói tới việc mình đã có người yêu hay chưa.
Ban nảy lúc gặp Gia Hoàng, Uyển My vì muốn anh từ bỏ nên mới nói bừa Thiên Bảo là người yêu của mình, nhưng đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy mà.
Bây giờ cô nên làm gì tiếp theo đây? Nên chấp nhận cậu ấy hay là từ chối?
Nhưng dù sao cũng nên gọi điện lại cho cậu ta sẽ tốt hơn, không sao, cô ổn mà, cô quen rồi, thỉnh thoảng vẫn hay gặp những tình huống bất ngờ như thế này, làm sao có thể làm khó được cô đây?
Nghĩ xong cô đã gọi lại cho Thiên Bảo, rất nhanh cậu ta đã bắt máy:
“Chị hiểu mà, chị cũng rất thích em, vì em rất dễ thương.”
Cô cố gắng né sang một hướng để Thiên Bảo hiểu được ý cô muốn nói - cô từ chối lời tỏ tình này. Nhưng mọi thứ không như cô nghĩ, cậu ta vốn không hiểu được ý của cô.
“Không… ý em là… em… yêu chị!”
Uyển My bất giác lại sốc thêm một lần nữa, cứ đà này cô phải nhập viện tiếp thêm oxy mất, cậu ta biết cô được bao lâu mà bảo yêu cô? Có lẽ cậu ta cho rằng cô không hiểu nên mới nói thẳng ra như vậy, thật sự là hết cách.
“Chị hiểu, nhưng mà…” - Cô thật sự muốn nói rõ hơn nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào, đành tìm cách né tránh - “Ừ thôi sao cũng được, em ngủ ngon nhé.”
Nhưng Thiên Bảo lại không chấp nhận cái kiểu qua loa của cô, cậu ta tiến thẳng vào vấn đề không muốn vòng vo:
“Em muốn em và chị có thời gian tìm hiểu nhau có được không?”
Ngay tại lúc này Uyển My chỉ muốn cắt ngang cuộc trò chuyện mà cúp máy, nhưng lương tâm không cho phép cô làm điều đó. Cô thầm rủa đủ thứ, tại sao cứ ghét của nào trời lại trao của nấy vậy chứ? Sao cuộc đời cô không được yên thân một chút nào, thật phiền phức.
Nhưng cô chợt nghĩ đến Gia Hoàng, cô nghĩ, có lẽ cách tốt nhất là chấp nhận Thiên Bảo để cô phân tán lực tập trung vào tình cảm vừa qua với Gia Hoàng, dần thời gian qua đi thì thứ cảm xúc này sẽ bình ổn trở lại thôi. Nhưng cô phải tìm được đường ra cho mình, tránh gây thêm rắc rối như với Gia Hoàng, nếu từ đầu cô đưa ra một số quy tắc rõ ràng với anh thì đã không đến nước này.
Bên kia máy, Thiên Bảo cảm nhận được một hồi im lặng nặng trĩu của Uyển My, cậu ta cũng không vội vàng thúc giục cô, vẫn kiên nhẫn im lặng chờ đợi câu trả lời.
“Cũng được thôi, nhưng chị có vài điều kiện.”
Câu trả lời của cô làm cậu ta vui như mở cờ trong bụng:
“Chị nói đi, em nghe.” - Thiên Bảo đồng ý mà không cần nghĩ ngợi thêm.
“Nếu trong thời gian tìm hiểu, một trong hai cảm thấy không phù hợp thì nên đưa ra rõ ràng quan điểm của bản thân cho đối phương biết.”
Tầm vài giây sau Thiên Bảo mới trả lời lại:
“Ok!”
Uyển My bật cười, đúng là lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, cuộc đời cô có bao giờ bình an quá ba ngày đâu, yên bình quá lại tìm sóng gió cho bớt yên bình hay sao đây?
“Thôi ngủ em ngon nha!”
“Chị ngủ ngon.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Uyển My mệt mỏi tìm quần áo đi tắm, cô mệt mỏi đến mức không nghĩ được gì, chỉ muốn lăn ra ngủ để quên đi hiện tại, nếu chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn luôn cũng được, bởi cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Ai nói cứ sinh ra ở gia đình đầy đủ vật chất là sung sướng? Bởi ở hoàn cảnh nào cũng có rắc rối của riêng nó, làm gì có chuyện được lợi cả hai bên đâu, đều có đánh đổi cả.
…
Đã tầm 7 giờ tối, tại nhà Thủy Tiên, đó là một căn hộ thuộc tầng bảy của một chung cư ở Quận N, đây là căn nhà chính tay cô mua từ tiền tích góp bao năm qua của mình.
Thủy Tiên đang chuẩn bị cho cuộc hẹn với Gia Hoàng, một sự hồi hộp lạ kỳ mà lâu rồi cô đã lãng quên, hệt như cuộc hẹn đầu tiên sau khi hai người chính thức công khai yêu nhau vào mấy năm về trước.
Trong căn phòng nho nhỏ chừng mười sáu mét vuông với cách bày trí đơn giản: một chiếc giường có trải nệm, bên cạnh là tủ quần áo, phía đầu giường là một chiếc tủ quần áo bằng nhựa khác với nhiều ngăn, bên trên là hàng loạt thứ đồ linh tinh như sữa, bánh dành cho trẻ, còn có cả vài món đồ chơi,.. thỉnh thoảng vẫn còn sót lại dấu vết đôi chút bừa bộn bởi sự nghịch ngợm của trẻ con.
Thủy Tiên đứng trước gương ngắm nghía chiếc đầm với họa tiết hoa mini, dáng người cô xinh đẹp tựa như một nữ minh tinh màn ảnh, cô nhận ra với phụ nữ mà nói, quan trọng nhất là vẫn nên tự biết yêu thương và chăm sóc bản thân mình, đẹp không phải vì để giữ chồng hay thu hút ai đó về phía mình, mà đẹp vì là chính mình, vì mình muốn thôi. Nếu chỉ vì ai đó mà đầu tắt mặt tối, bảo rằng vì hi sinh này nọ, thì hi sinh như vậy quá là mù quáng.
Biết đâu ở ngoài kia, chồng mình sẽ tự hào hơn nếu có một cô vợ biết chăm chút bề ngoài khiến anh hãnh diện, thậm chí nếu vợ anh thuộc nhan sắc trung bình đi chăng nữa, nhưng cách ăn mặc, cách cô ấy giao tiếp sẽ cứu vớt phần lớn nhan sắc của cô ấy đấy chứ.
Thủy Tiên lại nghĩ đến khoảnh khắc sum họp của mẹ con cô và Gia Hoàng, cô không giấu được niềm vui rạng ngời trên nét mặt được trang điểm kỹ càng của mình, bởi cô biết chắc chắn rằng nếu Gia Hoàng biết anh có con sẽ rất hạnh phúc, bây giờ chỉ đợi một cái đám cưới hoàn chỉnh mà thôi.
Lúc này bé Ken đang ngồi chơi gần đó, Thủy Tiên quay sang gọi:
“Ken ơi, đi thôi con.”
Tính ra Ken cũng đã hơn ba tuổi, qua Tết là thằng bé cũng tròn bốn tuổi, Ken rất ngoan, thằng bé đang chơi nhưng nghe tiếng mẹ đã bật dậy, cuối cùng thì cũng được đi chơi rồi, bởi mỗi khi mẹ nó ăn mặc thật đẹp là luôn đưa nó ra ngoài chơi, nào là chạy nhảy tung tăng, nào là được mua đồ chơi, lại có kẹo và bánh, thích không gì bằng, còn được gặp ba Vinh yêu thương của nó nữa.
Thủy Tiên cúi người xuống gom nhặt từng món đồ chơi mà Ken bày bừa ra đất, thấy mẹ đang gom cất đồ chơi của mình, Ken cũng vội vàng làm theo giúp mẹ nhặt lại. Cứ thế sau khi dọn dẹp có phần tạm ổn thì Thủy Tiên và Ken chuẩn bị rời khỏi nhà. Đột nhiên có tiếng chuông cửa khiến Thủy Tiên giật mình, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là: ai lại đến đúng lúc như vậy nhỉ?
Thủy Tiên nắm bàn tay bé xíu mềm mềm của Ken, dẫn cậu bé ra ngoài phòng khách chờ cô mở cửa, tuy nhiên, người bên ngoài không ai khác là Vinh, đột nhiên sắc mặt đang vui vẻ của Thủy Tiên chợt tối sầm lại, thanh sắc trong giọng nói cũng trở nên khác đi:
“Sao anh lại đến đây?”
Bởi cô biết Vinh không hề muốn cô đi gặp Gia Hoàng, vì Vinh yêu cô, đương nhiên anh sợ mất cô.
“Em đi gặp Gia Hoàng thật sao?”
Lần đó sau khi gặp lại Gia Hoàng, cô cũng đã nói lời dứt khoát và vạch rõ ranh giới giữa cô và Vinh, nhưng anh không sao chấp nhận được.
Thủy Tiên gật đầu đáp:
“Em sẽ đi gặp anh Hoàng, em muốn Ken có ba như bao đứa trẻ khác, với lại em và anh Hoàng vẫn còn tình cảm với nhau, việc quay lại là chuyện hiển nhiên.”
“Làm sao em biết được thằng Hoàng nó còn tình cảm với em? Làm sao em biết trong mấy năm qua nó gặp những ai, yêu những ai, mà em dám chắc điều đó? Thậm chí hiện tại nó nói nó chưa có bạn gái em cũng tin là thật luôn à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!