Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại khiến Uyển My giật mình thức giấc. Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đã ngủ quên lúc nào, cố gắng định thần lại, cô quơ tay tìm chiếc điện thoại để ở đầu giường, tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên, người gọi là Thiên Bảo:
“Alo.” Cô bắt máy.
“Chị có ở bệnh viện không? Em đang định đến thăm bác gái.”
“À… chị đang ở nhà, hôm qua có ba chị ở lại, lát nữa chị cũng sẽ… đến đó.” Cô lại nghĩ đến cuộc cãi vã hôm qua, cô không biết nên đối diện với mẹ thế nào, nhưng cô biết mình không thể cứ mãi trốn tránh được.
Nhưng rồi cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó từ… Thiên Bảo, cô do dự không biết mình có nên nói ra điều đó với cậu ta hay không, liệu cậu ta có nghĩ cô có vấn đề thần kinh không? Bởi cô và cậu ta chỉ chính thức tìm hiểu chưa lâu, như vậy có quá đột ngột?
“Vậy lát em ghé chở chị cùng đi chung nha.” Không đợi cô lên tiếng, Thiên Bảo liền chủ động.
“Ừ vậy cũng được, vậy chị chuẩn bị đây.” Nếu Thiên Bảo đã chủ động đến tìm cô, thì cô cũng nên thử tìm hiểu suy nghĩ của cậu ta như thế nào.
Khoảng ba mươi phút sau, xe máy của Thiên Bảo đã dừng trước cổng nhà Uyển My, ở nhà chỉ còn lại mỗi chị dâu Bạch Yến, chỉ còn vài hôm nữa thì vợ chồng anh cô phải trở về Úc.
Thiên Bảo đón cô với nụ cười trên môi, trong khoảng thời gian mẹ cô nằm viện, cậu ta vẫn thường xuyên ghé thăm bà, một phần cậu muốn xem người nhà của cô như người nhà của mình.
Trên đường Thiên bảo chở Uyển My đến bệnh viện thăm mẹ, Uyển My luôn đắn đo không biết mình nên mở lời hỏi cậu ta thế nào cho phải, cố hít một ngụm khí thật sâu vào phổi để mình có thêm sự bình tĩnh. Thiên Bảo dường như cũng cảm thấy được bầu không khí căng thẳng kỳ lạ đến từ cô, nên một tay vẫn điều khiển xe máy, tay còn lại đưa ra phía sau với nắm lấy tay cô kéo ra trước để cô ôm lấy mình, cậu ta muốn trấn an cô:
“Bác gái đã qua cơn nguy kịch rồi, cho nên chị đừng lo lắng nữa.”
“Ừ, chị biết rồi.” Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Thiên Bảo đang nắm chặt lấy tay mình, cô bất giác rung động trong tim, lúc này cô chỉ muốn dựa vào lòng cậu ta tìm sự bình an.
“À này…”
Tiếng gọi của Uyển My khiến Thiên Bảo chú ý mà lắng nghe câu tiếp theo mà cô sắp nói:
“Em… có từng nghĩ đến chuyện kết hôn không?”
“Sao… chị lại hỏi như vậy?” Thiên Bảo ngạc nhiên.
“À chị… chỉ muốn hiểu thêm suy nghĩ của em thôi…”
Không đợi lâu, cậu ta lập tức trả lời:
“Em chưa nghĩ tới vấn đề này, thật ra em cảm thấy mình vẫn cần tập trung nhiều vào công việc.”
Với Thiên Bảo mà nói, cũng như phần lớn đấng nam nhi, sự nghiệp được ví như danh dự của người đàn ông, bởi bản tính sinh ra là phái mạnh, hiển nhiên mọi phần liên quan đến những gì lớn lao, trụ cột họ đều muốn gánh vác cho người phụ nữ của mình, muốn bảo vệ che chở cho họ.
Thiên Bảo còn quá trẻ trong khi sự nghiệp vẫn chưa vững chắc, cậu ta vốn dĩ chưa nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn (đặc biệt là với Uyển My) ở thời điểm hiện tại hoặc trong tương lai gần. Nhưng tình cảm của cậu đối với Uyển My thì không hề đùa giỡn, chỉ là nếu mà bảo cậu ta kết hôn lúc này, có lẽ cậu sẽ không thể nào chấp nhận được.
“...” Uyển My chỉ im lặng, câu trả lời của Thiên Bảo khiến cô đôi phần thất vọng, cô cũng không muốn đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta làm gì nữa, bởi cô thừa biết câu trả lời là gì. Ngược lại còn khiến cậu ta cảm thấy cô bất ổn rồi biết đâu lại cong chân chạy mất?
Dù cả hai không hề trực tiếp nói với nhau, nhưng cũng đã ngấm ngầm hiểu được vấn đề, suốt khoảng thời gian ấy Uyển My chẳng nói gì với Thiên Bảo, cả cậu cũng bắt đầu rơi vào trầm lặng.
Dù tình cảm mà Uyển My dành cho Thiên Bảo không sâu đậm nhưng cô vẫn hi vọng rằng cậu ta sẽ có một điểm nào đó mang lại cho cô sự tin tưởng, nhưng cô đã đánh giá cao cậu ta quá rồi chăng? Đúng vậy, cậu ta chỉ là một cậu ấm hai mươi bốn tuổi, có cuộc sống đầy đủ từ nhỏ, trải qua thăng trầm được bao nhiêu. Có đôi khi lại dở cái tính trẻ con của mình ra, thì liệu người như vậy sẽ dễ dàng chấp nhận bước vào một cuộc hôn nhân đầy thử thách?
Tuy như vậy, cũng không thể nói vì tuổi tác mà thiếu đi sự trưởng thành, bởi sự trưởng thành của một người chưa hẳn phụ thuộc vào tuổi tác. Có người trẻ tuổi nhưng suy nghĩ đã già dặn hơn so với những người cùng lứa tuổi, nhưng cũng có người đã trưởng thành hẳn về mặt tuổi tác lẫn bề ngoài nhưng vẫn không thể che giấu được cái tính hời hợt bên trong, thiếu vắng đi sự trưởng thành và lập trường cần có.
Con người càng trưởng thành về mặt tuổi tác, trải qua nhiều vấp ngã thăng trầm, khi sự cô đơn bủa vây cũng là lúc họ chiêm nghiệm lại cuộc sống, hồi tưởng lại chính cuộc đời của mình, dần dần hình thành lối suy nghĩ thận trọng trước sau, vì dù sao họ cũng đã trải qua những đoạn đường phong ba, gặp qua nhiều dạng người, đi qua nhiều nơi, trải qua nhiều mâu thuẫn, đã từng vấp ngã, đã từng thất bại để hiểu được giá trị của cuộc sống.
…
Bầu trời đã ngả về đêm, từng ánh đèn sáng rực thay phiên nhau pha xuống mặt đường. Uyển My một mình thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế đá giữa công viên, ánh mắt cô mệt mỏi ngước lên nhìn bầu trời đang phủ đầy ánh sao.
Cô sợ phải đối diện với mẹ, cô cảm giác được sự trông chờ câu trả lời của mình từ mẹ, cô không muốn làm bất cứ điều gì đó khiến bà tiếp tục thất vọng, mặc dù cô cũng rất đau khổ để đưa ra quyết định khó khăn này.
Cô không biết đối tượng kết hôn của mình là ai, đối với cô mà nói, sự cố chấp đi tìm một người do chính cô lựa chọn cũng bằng như cô cố với lấy sự an ủi dành cho mình, rằng mình cũng có quyền được lựa chọn.
Nhưng cuối cùng cô cảm thấy có lẽ bản thân không thể trụ vững được nữa, cô đã nghĩ đến việc tìm lại số điện thoại của những chàng trai đã từng ngỏ lời với mình, nhưng rồi cô đã ngập ngừng, bởi cô biết, làm như vậy giá trị của mình nằm ở đâu? Uyển My kiêu ngạo ngày nào nay trở thành dáng vẻ đáng thương thế này, liệu có đáng được người đàn ông đó trân trọng nữa không? Nếu họ thật sự thích cô, chân thành theo đuổi cô, thì họ đã không vì một lời từ chối của cô mà đã dễ dàng từ bỏ như vậy.
Uyển My không biết rằng từ phía xa xa vẫn luôn có một bóng hình dõi theo cô, chú ý nhất cử nhất động của cô, đau lòng khi nhìn thấy sắc mặt không vui của cô.
Chẳng mấy chốc bóng hình ấy dần tiến gần về phía cô và ngồi lại bên cạnh.
Uyển My do mải nghĩ ngợi nên đã không nhận ra có ai đó đang ngồi bên cạnh mình, đến khi cô nhận ra và quay sang nhìn, thì cô lập tức đứng hình mất vài giây.
Cảm xúc cô vỡ òa, cô tự hỏi đây có phải là mơ không? Người ngồi trước mặt cô chính là… Gia Hoàng, cô nhất thời không nói nên lời, chỉ biết lặng im nhìn anh. Bên trong cô, một thứ cảm xúc kỳ lạ cứ trào dâng, rất khó để cô đưa ra phản ứng trước sự xuất hiện của anh, là ngồi lại tiếp nhận anh hay đứng dậy rời đi đây?
Gia Hoàng mỉm cười dịu dàng nhìn cô rồi bất chợt ôm chầm cô vào lòng:
“Em không cần nói gì cả, hãy ngồi im lặng nghe anh nói là được rồi.”
Kể từ lúc nào, cô đã trở nên yếu đuối đến mức này? Cô như một chú mèo con ngoan ngoãn được anh ôm gọn vào lòng, cô không còn cảm thấy khó chịu hay muốn né tránh tình cảm của anh nữa.
“Anh đã thỏa thuận với Thủy Tiên, cô ấy đã có người muốn chăm sóc cho cô ấy.” Anh ngưng giây lát lại nói tiếp: “Anh có nghe anh Khải Phong nói về việc mẹ em… muốn em kết hôn.”
Uyển My lại nghĩ đến yêu cầu vô lý của mẹ khiến cô vô cùng tuyệt vọng, càng tuyệt vọng hơn khi thấy thái độ lạnh nhạt của Thiên Bảo khi cậu ta nghe từ cô hai từ “kết hôn”.
“Bọn họ… chưa từng thật lòng với em.”
Uyển My không hề biết rằng thời gian qua, Gia Hoàng đã luôn âm thầm đến bệnh viện thăm hỏi sức khỏe mẹ của cô, chỉ là anh muốn tránh mặt cô nên chỉ đến khi cô rời đi hoặc khi không có Thiên Bảo ở đó, cũng nhờ có anh trai và ba của cô giữ liên lạc với anh.
Bản thân mẹ Uyển My rất mến Gia Hoàng nhưng bà thừa biết sự cứng đầu của cô, và thật sự bà đã luôn lo lắng cô không thể trưởng thành nếu cứ mãi sống theo thói quen hiện tại, bà muốn cô có một gia đình nhỏ của riêng mình, tuy nhiên Gia Hoàng không hề biết gì về chuyện mẹ cô ép cô lấy chồng là việc liên quan đến mình. Đúng thật sự là mẹ Uyển My đã sắp xếp đối tượng coi mắt cho cô, chỉ cần đợi cô chấp thuận thì sẽ sắp xếp ngày gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!